..:: JongKey 1st Vietnamese Fansite ::..
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

You are not connected. Please login or register

[Longfic] Where Am I In Your Heart?

5 posters

Go down  Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

1[Longfic] Where Am I In Your Heart?  Empty [Longfic] Where Am I In Your Heart? Sun Feb 06, 2011 10:11 pm

kun275


Moderators

* Tittle: Where Am I In Your Heart?
* Author: Bun (mouse_kut3_9x, KK_Bê)
* Disclaimers: Dĩ nhiên, tất nhiên, chắc chắn, một trăm phần mười phần trăm là Jong – Key – Ho không thuộc về Au. Yên tâm chưa?
* Fandom: JongHyun, KiBum, MinHo
* Category: Romance (?),Angst, Tragedy…
* Rating: T
* Pairing: JongKey, MinKey
* Warn: SA, sadfic(?)
* Summary:

"Anh ở đâu trong trái tim em?
“Ngay cả khi trái tim anh đang bị tổn thương?
Ngay cả khi niềm tin anh đặt vào em cũng đã dần vơi đi?
Điều đó có còn quan trọng không anh?”


“Anh ở đâu trong trái tim em?”
“Tâm hồn em đã bị vấy bẩn
Một vết bẩn nhầy nhụa và kinh tởm
Điều đó có còn quan trọng không?
Khi… ngay cả em cũng khiếp sợ chính bản thân mình?”


“Anh ở đâu trong trái tim em?”
“Kể cả khi em là một kẻ hèn nhát và nhục nhã?
Kể cả khi vết bẩn đó không bao giờ có thể xoá đi được?
Anh vẫn muốn biết sao?”


“Anh ở đâu trong trái tim em?”
“Anh vẫn muốn biết sao anh?
Nhưng mà, trái tim em đã chết từ lâu rồi…”


“Anh ở đâu trong trái tim em?”
“Anh…chưa bao giờ ở trong trái tim em…”

*Trailer: Warning: Trong trailer
có những hình ảnh máu me, không trong sáng. Mọi người nhớ cân nhắc
trước khi xem nhé! Xem xong mà có vấn đề gì thì Au không chịu trách
nhiệm nhé![Longfic] Where Am I In Your Heart?  6


https://www.youtube.com/watch?v=QRR8th5y45M

Chiều mình sẽ post part đầu tiên nhá!


Where Am I In Your Heart?

Chap 1 Part 1: Bắt đầu từ quá khứ.

Không phải lúc nào ông trời cũng cho con người một cuộc sống như họ mong muốn, phải không? Park Jung Woon - một con người đã chót
chọn nhầm ngã rẽ trong cuộc đời mình. Khoảnh khắc này, khi đứng trước
hai tấm bia mộ trắng toát, tâm trạng Jung Woon bỗng trỗi dậy một nỗi nhớ
cùng một lòng hận thù sâu tận đáy lòng.

- Appa, umma! Lâu lắm con trai mới đến thăm bố mẹ. Bố mẹ à, bây giờ
quyền lực đã nằm trong tay con. Con sẽ không bao giờ để bọn nhà giàu
được sống một cuộc sống vinh hoa phú quý như chúng vốn có.

- Con sẽ làm cho chúng phá sản , không còn một đồng mua cơm. Nhưng...bố
mẹ yên tâm con sẽ đem số tiền ấy chia cho người nghèo. Những con người
có số phận và hoàn cảnh khó khăn chứ không giống như một lũ cặn bã chuyên đi ăn hối lộ.

- Appa, umma à... hai người còn nhớ không? Năm con lên 15 tuổi, lúc đó
những đứa trẻ khác đang ăn sung mặc sướng, tung tăng đi học. Thì... Ông
trời thật bất công phải không? Những kí ức đó...có lẽ con sẽ không bao
giờ có thể quên được. Chúng đã trở thành những cơn ác mộng của con...
mãi mãi... khắc sâu trong trí nhớ của con...

Ánh mắt Jung Woon tràn đầy sự oán hận, lòng căm thù; sự ham muốn được
trả thù từ khi nào đã ăn sâu vào tâm gan hắn. Hắn luôn nhìn thế giới
bằng một con mắt màu đen nhưng… từ khi nào... tiền bạc và quyền lực đã
chiếm hữu con người hắn?


Flash Back
- Appa!!!!! Umma!!!!! - tiếng hét kinh hoàng của một cậu bé 15 tuổi trong nhà họ Shin nổi tiếng giàu có ở Seoul.

Vì sao có tiếng hét đó?

- Đánh chúng nó cho ta! Ai cho chúng mày ăn cắp tiền hả? Tưởng ở đây thì
muốn gì cũng được sao? – Ông chủ nhà họ Shin hét lên một cách giận dữ.

- Con xin ông! Bố mẹ con không ăn cắp, nhất định có người hại nhà con
hay ông nhìn nhầm, bố mẹ con không ăn cắp! Con xin ông, đừng đánh bố mẹ
con nữa! - Những giọt nước mắt hoà lẫn với giọng nói đầy van xin của
Park Jung Woon - cậu bé 15 tuổi có một số phận nghiệt ngã.

- Vậy mày giải thích cho tao: số tiền dưới gầm giường trong phòng nhà mày ở đâu ra? Hả?

- Đó... đó là tiền bao năm nay vợ chồng tôi tích góp để cho đứa con trai
đi học tử tế, chứ không phải tiền chúng tôi đi ăn cắp, tôi nói thật
đấy! - Bố Jung Woon lên tiếng, cố gắng cất lên từng tiếng một cách khó
khăn với thân mình đầy thương tích.

- Hừ... đến giờ chúng mày còn già mồm được sao? Số tiền đó sao mày có
thể tích được nhiều như thế khi mới ở nhà tao một năm? Muốn tao tin ư?
Hừ...ha ha ha ha ha... thật nực cười. ĐÁNH CHẾT NÓ CHO TA
Bụp – ăn cắp tiền này
Bụp – dám già mồm này
Bụp – dám cãi lời ông này
...

Mỗi một gậy giơ lên lại là một nhát dao chém vào trái tim Jung Woon. Đau
nhói! Nước mắt cứ thế tuôn rơi, cậu bé không đủ mạnh để có thể liều
mình cứ cha vì cậu biết mình còn phải bảo vệ mẹ.


- KHÔNG!!!!!!!!!!!!!!..... ĐỪNG! APPA!!! - Tiếng hét của cậu lại vang lên, cái chết của cha như một nhát kiếm chém thẳng vào ngực cậu.

- Ha ha ha ha ha... lôi mẹ thằng bé vào phòng cho ta !

- Không, buông tôi ra, buông tôi ra, Jung Woon àh!!!


- UMMA !!!

---------------
Mọi chuyện
tạm trôi qua, vài ngày sau khi lo liệu chôn cất cho bố xong. Jung Woon
không còn một chút sức lực. Những nỗi đau vẫn xé nát trái tim cậu. Đôi
mắt sưng vù vì khóc quá nhiều. Đôi chân nặng trịch bước từng bước vào
căn nhà chứa đầy những kí ức đáng sợ. Nhưng… nỗi đau của một người phụ
nữ ấy còn lớn hơn cậu gấp hàng trăm hàng nghìn lần… Tưởng chừng mọi
chuyện sẽ chấm dứt tại đó, cuộc sống sẽ lại nhẹ nhàng trôi đi. Thì…

- Anh à… em xin lỗi… em không thể bảo vệ được tình yêu của chúng ta. Em
không thể bảo vệ chính bản thân mình để rồi giờ đây em trở thành một
người phụ nữ dơ bẩn và đáng kinh tởm, phải không anh? Em không còn đủ tư
cách đứng trước tấm bia mộ của anh… Em đã phá hủy lời hứa “ trọn đời
thuộc về nhau ” của chúng ta. Em xin lỗi…

Những giọt nước mắt lăn dài trên má bà, mọi nỗi uất ức trong lòng bỗng dâng cao…

- Nhưng… anh à… anh mãi ở trong trái tim em… hãy chờ em… anh nhé ! – Bà
bê chiếc ghế ra giữa phòng, nhẹ nhàng bước lên chiếc ghế ấy, buộc một
sợi dây thừng to lên trên trần nhà… căn phòng tối om, sâu hun hút, từng
cơn gió khẽ thổi qua những ô cửa sổ.

- Em đến với anh đây… chờ em… anh nhé…

RẦM –
Một chiếc ghế đổ xuống đất…
Cũng giống như một sợi dây thắt chặt con tim…
Một con người rời xa thế giới…
Một cách lặng lẽ...

- UMMA !!! - Tiếng hét lại cất lên chất chứa nỗi đau, sự oan ức, sự oán hận trước cảnh tưởng trước mặt.

- Ông…ông thật ác độc! Chả nhẽ ông không có chút tình người sao? Ông
giết hại cha mẹ tôi. Ông hãy nhớ lấy cái ngày này! Một ngày nào đó, ông
sẽ phải hối hận vì những gì mình đã làm với gia đình tôi. Hừ…tôi nhất
định sẽ quay lại trả thù! - Những lời nói đầy oán trách bỗng được thốt
ra từ miệng Jung Woon như một lẽ tự nhiên. Chất chứa bao nỗi đau.

- Sao mày dám nói thế với ông chủ chứ? Bây đâu, giết nó cho ta! – Lão quản gia hét lên.

- Khoan đã! Không cần giết nó. Ta muốn xem nó định trả thù ta bằng cách
nào. Ha ha ha, nhãi ranh! – Ông chủ nhà họ Shin thách thức Jung Woon một
cách đầy ẩn ý sau điệu bộ nhếch mép đầy khinh miệt.

Jung Woon chạy thẳng ra ngoài trong đầu chỉ có một ý nghĩ: “Appa, umma! Nhất định con sẽ trả thù cho hai người!”

End Flash Back

Mọi chuyện bắt đầu từ đó, ngọn lửa thì hận đã bắt đầu
nhen nhóm từ lúc ấy. Một tổ chức tên là DSS đã ra đời, một tổ chức
chuyện đi lừa bịp những gia đình giàu có để rồi họ phải khuynh gai bại
sản; lấy của người giàu chia cho người nghèo. Thành viên của tổ chức đều
là những người nghèo không tiền bạc, không nhà, không cửa, và tất
nhiên, người đứng đầu không ai khác ngoài Park Jung Woon.

---------------

Một trong những quy định của tổ chức DSS là: không được có bạn, không
được yêu hay quá thân mật hoặc giao tiếp quá nhiều với những người không
thuộc tổ chức. Quy định là quy định, nhưng cảm xúc của con người thì
không thể điều khiển hay kiềm chế một cách dễ dàng bằng một quy định.

Kim Woon Jong và Jung Seo Yeon là hai trong số nhóm người đầu tiên được
kết nạp vào làm thành viên trong tổ chức DSS. Đúng ra sẽ chẳng có gì nếu
như những cảm xúc bùng phát trong họ không lên lỏi vào trái tim hai
người. Không biết từ lúc nào, hai con tim đã trao nhau thứ tình cảm mà
người ta gọi là “yêu”. Để rồi giờ đây số phận lại đùa giỡn con người…

- Woon Jong àh…em biết không nên nói ra nhưng…

- Có chuyện gì em cứ nói đi. Chúng ta đã thề rằng sẽ luôn ở bên nhau sẻ chia mọi chuyện rồi mà.

- Woon Jong à…em…em…em có thai rồi.



- THẬT KHÔNG?

- … * khẽ gật đầu *

Dù cuộc đời có thế nào, dù cho ông trời có trêu đùa với tình yêu của họ
thì… một niềm hạnh phúc, một niềm tin vẫn ánh lên trong đôi mắt họ.

- Chúng ta không thể ở đây được, phải trốn thôi. Không thể tiếp tục giấu giếm như 4 năm vừa qua được.

- Nhưng bằng cách nào? Hơn nữa, chúng ta không có tiền.

- Em yên tâm, anh đã dành dụm được một khoản tiền rồi.

- …Vậy…em nghe theo anh…

Và thế rồi, vì tình yêu, vì món quà mà Thượng đế ban tặng, họ đã
quyết định bỏ trốn và vươn tới một tương lai tốt đẹp hơn. Bỏ mặc lại
những ham muốn về tiền bạc, quyền lực, danh lợi. Giờ đây, tất cả những
thứ đó không còn quan trọng với họ. Thứ duy nhất họ muốn là bảo vệ tình
của họ…mãi mãi…

Đêm hôm đó, hai người cùng nhau bỏ trốn ra khỏi cái tổ chức đầy sự
lạnh lùng, chỉ biết đến tiền bạc và ra ngoài với một thế giới rộng lớn
đầy màu sắc. Họ mua vé lên Seoul và tạm biệt cái chốn gọi là ranh giới
giữa Hàn Quốc và Triều Tiên đầy khắc nghiệt này.

Sau bao sóng gió, cuối cùng, họ cũng đã có một cuộc sống hạnh phúc
và êm đềm trong một căn nhà nhỏ nằm trong thành phố Seoul. Và… một cậu
bé cũng đã chào đời trong căn nhà đó - một căn nhà tuy đơn sơ nhưng tràn
ngập niềm vui và tiếng cười. Một cậu bé đáng yêu tên là Kim Jong Hyun.

-----------------

Cũng chính tại đất nước này, ngoài tổ chức DSS còn có một tổ chức khác,
gọi là KCIA . Tổ chức được thành lập ra để bảo vệ nhân dân - một cơ quan
tình báo của Hàn Quốc. Các thành viên trong đó hầu hết đều có một kĩ
năng nào đó. Và…Choi Min Ho, một cậu bé được lớn lên trong tổ chức từ
khi còn nhỏ. Từ bé, cậu đã được đào tạo một cách bài bản các kĩ năng làm
điệp viên. Cậu lớn lên trong sự huấn luyện nghiêm khắc của mọi người
trong tổ chức.

Và rồi…

- Min Ho àh, con đã lớn lên ở đây từ nhỏ, vì vậy ta rất tin tưởng con nên nhiệm vụ lần này ta giao cho con.

- Bác à, nhưng con còn nhỏ hơn nữa lại không có kinh nghiệm…

- Ta tin con làm được, con cũng đủ trưởng thành rồi cũng cần tập dần cho quen với mọi tình huống đi.

- Dạ, vậy…con sẽ tham gia ạ.

- Tốt lắm. Con còn nhớ có lần ta đã từng nói về một tổ chức ngầm chuyên đi lừa những nhà giàu không?

- Dạ, có. Tổ chức DSS.

- Uhm…tổ chức đó khá mạnh và đang phát triển rất nhanh, ta muốn con thâm
nhập vào tổ chức đó để xem để xem cách chúng hoạt động và, chúng ta sẽ
đánh từ trong đánh ra…

- Ý bác là... con sẽ làm gián điệp xâm nhập vào nội bộ bên trong để hiểu rõ địch, sau đó từ từ tiêu diệt tận gốc chúng?

- Chuẩn. Con hiểu nhanh đấy.

Kế hoạch bắt đầu được tiến hành năm Min Ho 16 tuổi. Cậu vào vai một cậu
bé nghèo vô tình đi qua tổ chức xin bát cơm và…tất nhiên, được Park Jung
Woon thu nhập và kết nạp vào hàng ngũ thành viên của tổ chức. Choi Min
Ho chính thức bắt tay vào nhiệm vụ của mình. Phía trước sẽ ra sao? Tất
cả sẽ phụ thuộc vào số phận, con đường mà ông trời đã sắp đặt cho cậu.

---------------

Ở một nơi nào đó trên đất Seoul, Kim Hyung Bum – ông chủ của một
tập đoàn tài chính nổi tiếng ở Seoul. Một tập đoàn vô cùng giàu mạnh và
đã từng đánh bại nhiều tập đoàn nổi tiếng khác. Vợ ông – Lee Hyun Ri
cũng nổi tiếng đẹp nghiêng nước nghiêng thành trong Seoul. Họ rất yêu
thương nhau trong một gia đình tràn ngập hạnh phúc.

Kim Hyung Bum kí kết hợp đồng với một công ty khác vì muốn mở rộng tập
đoàn và vươn tới thị trường châu Âu. Nhưng ông trời lại cản đưởng ông;
có lẽ ông trời không muốn cho Hyung Bum thành công hơn nữa. Công ty đó
đã phá sản do thị trưởng chứng khoán đột nhiên tụt dốc kéo theo tập đoàn
của ông cũng bị lung lay, Hyung Bum đã đổ quá nhiều tiền vào công ty
đó. Vì muốn giữ vững tập đoàn qua cơn sóng gió này và muốn vựng tập đoàn
dậy, ông đã chạy vạy đi vay mượn khắp nơi để có tiền khôi phục lại tập
đoàn. Nhưng tất cả những cố gắng, nỗ lực của ông đều vô ích; thị trường
chứng khoán ngày một tụt dốc và kết quả cuối cùng…Ông không thể bám trụ
được nữa, tập đoàn của ông đã phá sản. Chính trong những ngày tháng nước
sôi lửa bỏng đó, ông trời đã ban tặng cho hai vợ chồng Hyung Bum một
đứa con. Nhưng, cái gì cũng có cái giá của nó, phải không? Ông trời ban
cho ông một đứa con thì lại lấy đi của ông mọi thứ về tiền bạc, danh lợi
và… ngay cả người vợ ông vô cũng yêu thương cũng bị Thượng đế cướp mất
khi vừa sinh ra đứa con trai đầu lòng. Phải chăng…đó là cái giá quá đắt
mà ông phải trả để có một đứa con? Đứa con trai mà ông đã mong chờ bao
lâu nay – Kim Ki Bum.


--------------------

Tất cả mọi thứ đều có đi có lại, muốn có được
thứ gì cũng đồng nghĩa với việc phải mất đi một thứ. Bọn họ, sẽ nhận
được những gì và mất đi những gì? Liệu ông trời có sắp đặt số phận cho
họ ở gần nhau hơn không? Câu hỏi đặt ra cho bạn: Cái gì là thứ quan
trọng nhất trong cuộc sống của bạn?


End chap 1 part 1

Fic này đã post bên Babu http://shineevn.net/showthread.php?6445-Longfic-Where-Am-I-In-Your-Heart ( tranh thủ PR cho fic luôn :)) )nhưng post sang đây câu khách, để cho nó hợp ní e sẽ cố gắng post nhanh để bên này kịp vs babu. Mong mn ủng hộ fic của e ạ xD



Được sửa bởi kun275 ngày Sun Jun 12, 2011 10:00 pm; sửa lần 1.

http://twitter.com/#!/mouse_kut3_275

2[Longfic] Where Am I In Your Heart?  Empty Re: [Longfic] Where Am I In Your Heart? Sun Feb 06, 2011 11:02 pm

thucdoancute

thucdoancute
Moderators

ss lấy tem nhák
tí sẽ edit cho em liền :X
---------------------------
ừm nói seo nhỉ, ss khá là ấn tượng với cái trailer của em
nó quá ư là máu me và ko đc trong sáng cho lắm nhưng lại rất hợp với cái chap 1 này ;))
ss chỉ coi đc 5s rùi tắt luôn =))
thui ko nói nhảm nữa vào vấn đề chính đây :">
mới chap 1 nên chỉ toàn là kể ko nhỉ
Jung Woon còn nhỏ thế mà đã phải chịu bao nhiêu là nỗi đau đớn
cả Minho cũng vậy, lớn lên trong một tổ chức như thế thì ss tin rằng sau này cuộc sống của cậu cũng sẽ bị ảnh hưởng khá nhiều
còn về phần Ki Bum thì tuy cậu ko lớn lên trong một hoàn cảnh khắc nghiệt như Minho và Jung Woon nhưng gia đình cậu cũng phải chịu phần nào sự mất mát về tiền bạc lẫn danh lợi

mới chap 1 nên ss chưa bít nói j nhìu :">
nhưng ss nghĩ có lẽ em nên chỉnh font chữ cho to một chút để readers dễ theo dõi :)
sr nếu cái com của ss nó bị nhảm nhák =.="
để tiện xưng hô thì em cứ gọi ss là Ni nhák ;))
mong em post chap mới, fic khá ấn tượng, cố lên :X

3[Longfic] Where Am I In Your Heart?  Empty Re: [Longfic] Where Am I In Your Heart? Mon Feb 07, 2011 10:05 am

Ramie_JKluv


Members

Chà chà!!!
Mới nghe giới thiệu về trailer thì mình cũng vào xem
Ai ngờ!! Mới đầu cái trailer là hình ảnh một ng` thắt cổ thì mình tắt đi luôn!! (thông cảm, mình sợ ma, xem là tối về ko ngủ đc đâu)
Mới có chap 1 nên chỉ biết nói là mỗi nhân vật đều có hoàn cảnh không giống nhau.
Minho thì mới còn trẻ đã phải nhận một nhiệm vụ nguy hiểm, Jonghyun thì sinh ra sau khi bố mẹ chạy trốn (mình là mình nghi Jonghyun kiểu j` cũng trở thành thành viên DSS lắm), Kibum thì...chẹp chẹp... vừa sinh ra đã mất mẹ, gia đình thì sạt nghiệp... Haizzz
Dù sao thì mình cũng rất mong chap 2, xem tình tay ba Jong-Key-Ho thế nào!!
Au!! Fighting!!

Strawberry_97

Strawberry_97
Admin

Kekeke, cuối cùng cô cũng post fic
Hix, chẳng bít com gì nữa
Tôi com cho fic này ở babu mãi rồi nhỉ [Longfic] Where Am I In Your Heart?  38462
Chỉ chán là fic tay ba giữa JongKeyHo
Dù sao cũng mong chap mới nhé [Longfic] Where Am I In Your Heart?  321181

https://jongkeyvn.forumvi.com

KK_Bê

KK_Bê
Members

@Ni @Ramie: Thank hai người đã ủng hộ nhé! Nhưng Au nói trước là fic rất liên miên đấy, mở đầu chưa có cp đâu. Đợi chán ngán nuột hết cả tâm hồn rồi mới có. Đấy là cảm nhận chung cả tất cả những người đã đọc fic. Nói trước thế không đợi đến lúc ấy thì mọi người lại giục, nhé!

@Dâu: Cô nhảm vừa thôi chứ. Than tiếc lắm làm giề, não ruột quá!


Chap 1 part 2: The Dark – Bóng tối

“Kim KiBum’s Diary”

8 tuổi


Ngày…tháng …năm…
Lại một ngày nữa ở lớp trôi qua, bực mình thật, cái lũ con gái ở lớp cứ ra vẻ thương hại tôi vì không có mẹ, thật là… Trong mấy bộ phim ấy, bọn chúng thường hay hắt hủi người như tôi cơ mà, tại sao nó không giống như thực tại một chút nào vậy…Tôi ghét nhấtt sự thương hại.

Ngày…tháng…năm
Hôm nay tôi được điểm 10 môn Toán, haha, mình thật giỏi! Lát nữa tôi sẽ khoe với bố, bố hiện giờ không có ở nhà.
Bố tôi về rồi nhưng lại say xỉn, thế nên là tôi chưa khoe với bố được, chán quá! Đi ngủ thôi!


10 tuổi

Ngày…tháng…năm
Chả hiểu sao dạo này bố vui lắm nhá! Vẫn hay đi ra ngoài nhưng khi đi về thì bố vui lắm, không có mùi rượu nồng nặc nữa, tôi cũng thấy rất vui ấy!

Ngày…tháng…năm
Tinh Tinh!!! Hôm nay có một cô xinh đẹp đến nhà chơi và tôi thì được ăn no nê, lâu rồi mới được ăn cơm!

Ngày…tháng…năm
Này! Tôi nói cho bạn biết nhá, hôm nay bố tôi cưới cái cô xinh đẹp ấy rồi đấy! Tôi chả nói gì trong suốt buổi lễ cả, và cho đến bây giờ vẫn chưa ăn gì. Bố bảo cô xinh đẹp ấy là mẹ của tôi. Xì, bố cười ngoác cả miệng, từ khi sinh ra, lần đầu tôi thấy bố vui đến thế, tôi cũng chẳng phản đối, dù sao tôi cũng chưa một lần được gọi tiếng “mẹ”, giờ thì có “mẹ”. Nhưng, không biết ngày xưa mẹ tôi trông như thế nào nhỉ?


11 tuổi

Ngày…tháng…năm
Ngày hôm nay tôi không biết đã có chuyện gì xảy ra nữa, nhật kí ạ! Cả đầu tôi cứ quay như mấy cái chong chóng màu sắc ở ngoài đường ý. Xung quanh tôi đều là tiếng khóc tha thiết, rồi những tiếng gào thét dát họng. Tôi chỉ biết đứng im nhìn từng người một quỳ xuống trước cái ảnh của bố tôi được đặt trên một cái bàn. Không biết tại sao mọi người lại làm như vậy, bố cũng biến mất nữa, tôi chẳng thấy bố ở đâu cả. Như một phản xạ tự nhiên, tôi chạy đi khóc lóc tìm bố, cả ngày hôm nay tôi không nhìn thấy bố, tôi nhớ ông lắm; đột nhiên, tôi va vào một người, tôi khóc nức lên, mếu máo nhìn ông ta. Ông ấy hỏi tại sao tôi lại khóc, tôi chỉ bảo là tôi không thấy bố. Thế rồi ông xoa đầu tôi, bảo là: Bố cháu đi đến một nơi đẹp hơn ở đây rồi. Thế rồi tôi càng khóc to hơn; chả nhẽ bố bỏ rơi tôi như vậy sao?


13 tuổi

Ngày…tháng…năm
Này, mày biết không? Bọn nó lại đến nữa đấy, Đồ đạc lại bị bọn chúng làm rối lên, vỡ hết, omma khóc nức lên. Ngay sau ngày cha mất, bọn chúng đã đến đòi nợ, hỏi ra mới biết ba vay tiền bọn nó để nuôi tao ăn học. Tao ghét hiện thực! Mẹ vẫn chưa thể trả cho chúng lấy một đồng, ừ, tiền nuôi tao đi học, ăn uống, tiền nhà cửa, mà có mỗi mình mẹ đi làm, lấy đâu ra tiền để trả chúng chứ. Tao thương bà lắm! Nhưng xem này, tao có thể làm được gì ở cái tuổi này chứ. Người đi rồi thì thấy thanh thản, thế còn người ở lại như mẹ con tao thì bao giờ mới được sống yên bình đây?


---------------+++--------------

Tiếng xe ôtô chạy trên con đường mòn đầy sỏi đá lướt qua nhanh chóng, rồi lại trả lại sự yên lặng đến ngột ngạt của vùng ngoại ô không bóng người này. Những ngọn cỏ lau rì rào theo gió, đung đưa tưởng như thật mong manh. Trên con đường trải dài chỉ có duy nhất một cái nhà máy to đùng to đoàng nằm ngay ngắn đối diện với đồng cỏ lau.

Nếu như đúng theo định nghĩa của từ “nhà máy’ thì bên ngoài ít ra sẽ có một vài bao tải hoặc thùng chứa chất đống hoặc là một vài chiếc xe tải xếp hàng ở đó, nhưng mà cái nhà máy này lại đi ngược lại với định nghĩa ấy, ngoài cái biển hiệu “Công Ty Thực Phẩm ABC” với cái dáng đúng nhà máy ra thì chẳng có gì chứng minh đây là nơi sản xuất thực phẩm cả.

Hoặc có lẽ, đấy cũng chỉ là một cái vỏ bọc bên ngoài che dấu cho những gì đang xảy ra ở bên trong kia thôi.

- Chris! Mày đã làm xong việc JW* giao cho chưa đấy?

- Haha! Anh bạn của tôi ạ, việc gì cũng có quy trình của nó, nhất là mấy cái trò đột nhập này thì không phải cứ làm liều là được đâu. Tôi đang cố giải quyết nhanh đây.

- Đừng có lề mề, mày liệu mà làm cho xong đi, rồi sẽ có kịch hay cho mày thưởng thức.

- Will! Anh bạn tốt, kịch hay thì phải để cho những người đồng đội cùng chung vui chứ! Đừng cố lôi việc ấy ra đây để thúc tôi làm nhanh, bảo với JW là cứ từ từ đi. Lão đã cho bọn chúng 17 năm để sống vậy hãy cho bọn chúng thêm vài ngày nữa để hưởng nốt những ngày cuối cùng trước khi chết! Nhé, chuyển lời của tôi đến JW đấy, tôi đi đây!

Hắn quay đi, trên khuôn mặt lộ rõ vẻ ma mãnh, hắn nhếch mép cười đầy khinh bỉ, mồm lầm bầm gì đó không rõ rồi đưa tay lên vẫy chào kẻ đằng sau đang đứng nhìn, hắn bước đi đầy ngạo mạn.

“Will àh! Chúng ta hãy có tình người một chút. Anh bạn nghĩ tôi khó lắm mấy trò lên công an thành phố tìm chứng minh thư sao? Chậc, Kim Woon Jong nằm chắc trong tay tôi rồi, địa chỉ nhà cũng chẳng khó để tìm thấy. Vài ngày nữa thôi, bọn phản bội ấy sẽ gặp lại đồng nghiệp cũ, nếm trải mùi vị của tội lỗi và có khi… còn nhuốm mình trong máu nữa kìa. Hahahhahahaha…”

*: Jung Woon

* * *

Will bước nhanh trên cái hành lang dài, chợt dừng lại trước một cánh cửa gỗ được sơn màu nâu đậm, hắn đặt tay lên cánh cửa, khẽ khàng xoay như cẩn trọng điều gì đó. Bước vào căn phòng rộng thênh thang nhưng tối đen, hắn chỉ nhìn được khung cảnh căn phòng nhờ ánh sáng yếu ớt len lỏi qua cái màn che trên cửa sổ. Một giá sách to đùng chứa đầy những tập hồ sơ và những quyển sách đóng gáy dày cộp, chéo nó không xa, nơi gần cửa sổ là một cái bàn làm việc dài, trên bàn đủ các loại giấy chặn, bút máy dù không nhìn rõ nhưng cũng có thể thấy ánh sáng lấp loá trên nắp. Trên chiếc ghế xoay là một người đàn ông đang ngồi nghiêm nghị, vắt chân chữ ngũ, ông tựa khuỷu tay lên hai bên tay vịn của chiếc ghế, các đầu ngọn tay khẽ chạm vào nhau ra chiều đang tính toán điều gì đó, ánh sáng bên trong không đủ để nhìn rõ khuôn mặt ông khiến vẻ bề ngoài càng bí ẩn hơn.

Will tiến lại gần, cúi đầu chào ông ta một cách kính cẩn. Người đàn ông đổi tư thế, kéo chiếc ghế lại gần bàn hơn và hướng mắt nhìn lên hắn.

- Mọi việc xong rồi chứ?

- Chris vẫn chưa làm xong, hắn bảo rằng phải đợi vài ngày nữa. Tôi nghĩ hắn đang cố câu giờ thôi.

- Vậy sao? - Người đàn ông đột nhiên hạ giọng xuống – Tình thương người của hắn ngày càng cao đấy. Không sao! Một vài ngày nữa không phải vấn đề. Giờ ta cần cậu mang về một người có thể làm việc đấy cho ta, một người nào đấy thực sự thích hợp.

- Ý ngài là…

- Vụ này không thể để nội bộ làm, người ngoài làm thì tốt hơn cho tổ chức chúng ta, mọi chuyện xong đâu đấy, người đó cũng theo bọn chúng mà xuống mồ thôi. Để lại chỉ càng thêm nguy hiểm cho tổ chức, rõ rồi chứ?

- Vâng! Tôi sẽ đi tìm ngay.

* * *

KiBum lang thang trên con đường lát bêtông xám ngoét, cậu chưa bao giờ thích cái màu này cả, người ta có thể lát gạch đỏ trên vỉa hè mà, đúng không? Việc gì phải tiết kiệm thế chứ. Ngày nào cũng như ngày nào, lúc nào trên đường đi học về cậu cũng lầm bầm về cái vấn đề màu sắc của thứ đất đá mà cậu đang bước đi trên ấy. Cứ như mọi hôm thì tốt rồi, chỉ lầm bầm về màu thôi, cơ mà hôm nay cậu còn nhăn mặt nhăn mũi chửi rủa cả cái nắp cống nằm trên vỉa hè nữa đấy. Chắc lại bị điểm kém rồi nên mới thế, hoặc là cãi nhau với đứa bạn cùng bàn, hoặc là lại “Thưa cô, cô viết sai rồi, phải là…” rồi bị cô lườm nguýt cho cái thì mới ra nông nỗi này.

- Bài kiểm tra hoá chết bầm, hứ, điểm dưới trung bình thì làm sao chứ, cũng chả xấu xí bằng cái vỉa hè chết bầm này. Này, điểm màu đỏ của ta vẫn còn đẹp hơn cái màu xám của mi chán, nhé! Nắp cống hình tròn cũng không sinh động bằng con vật trong bài kiểm tra hoá của ta nữa, nhá! Một con số của ta cũng còn có ý nghĩa hơn 10 lần cái nắp cống của nhà mi nhá!Cái đấy gọi là hàng độc đấy!!!

Thấy chưa, đã bảo là một trong ba cái lí do trên mà!!!

Kim KiBum vẫn tiếp tục cái tình trạng trên suốt từ đầu con phố cho đến gần ngã rẽ vào nhà mình mới chịu thôi, thỉnh thoảng có người đi qua nhìn cậu thì lại tặc lưỡi: “Chắc là đang tuổi dậy thì nên tâm trạng nó thay đổi thất thường.” KiBum chạy nhanh về nhà với chiếc ba lô xanh lá nhạt to đùng sau lưng, vừa đi vừa la:

- Omma!!! OMMA!!! OMMA!!!!!!!!!!

Cậu dừng lại trước căn nhà nhỏ có cánh cửa màu xanh đậm, vừa mới thò tay vào bên trong để mở chốt ra thì đã gào rống cái mồm lên:

- OMMA! KiBum về rồi!!!!!!!!!!

- Cái thằng bé này! Con nhà ai thế không biết! Ngày nào cũng như ngày nào, gọi í ới từ đầu ngõ, con nghĩ omma nặng tai hay sao mà không nghe thấy chứ?

Mẹ KiBum đang ở trong bếp cũng nói vọng ra ngoài, bà vừa nhào bột bánh vừa mắng yêu con trai mình. Cậu vừa nghe đến thế lại chạy vào bếp vừa nói vừa cố thở.

- OMMA làm bánh kimchi nữa àh? – Và mặc dù mệt thế nào cũng cố sống cố chết nhấn mạnh cái từ “omma” to hết cỡ.

- Để mẹ đoán nào, điểm kém, hay là cãi nhau, hay là lại bắt lỗi cô giáo?

- Mẹ cứ biết là một trong ba cái đấy là được rồi, con đi tắm đây!!! Mẹ nhớ rán bánh có cái chỗ nào cháy cháy một tí nhé!

Và thế là KiBum lại lầm bầm về cái điểm hoá rồi đi vào phòng, còn mẹ cậu thì lại tiếp tục nhào nhào bột bánh, lắc đầu cười.

- Ôi trời ơi cái thân tôi… - KiBum ném mình xuống sàn cùng cái balô tội nghiệp vào góc phòng.

“Bà GyuAh! Mở cửa ra cái nào!” – Có tiếng nói từ ngoài cổng.

Cậu ngồi bật dậy, đứng phắt lên rồi chạy ra mở cửa, mồm lại hoạt động:

- Con của bà Kim GyuAh đến đây!!! Chờ tí!!!

KiBum tươi cười mở cửa và …

- Mẹ cậu bé có nhà không? - Một người đàn ông mặc vest đen, đeo kính râm cất giọng hỏi cậu.

- Mẹ cháu đi vắng rồi, sao vậy ạ? – KiBum lễ phép nói dối đáp lại.

- Thế àh, thế bao giờ mẹ cậu về thì bảo là có chú đến nhé!

- Chú đến làm gì ạ?

- Lấy tiền, nhóc con ạ! – Ông ta mỉm cười ẩn ý.

- Nhưng nhà cháu không có tiền để ông lấy!

- Thế thì phải đi kiếm tiền để ta lấy! Nhớ chứ?

- Thế ai đi kiếm tiền để chú lấy?

- Nhóc này! Đừng có lắm lời, bảo với mẹ cháu là như thế, biết chưa? Bảo là vài ngày nữa chú đến lấy tiền.

- Bao nhiêu tiền ạ?

- …

* * *
KiBum trở lại nhà với tâm trạng rối bời, cậu đứng bên ngoài, nhìn vào trong căn bếp, mẹ đang cố hoàn thành bữa tối cho cả hai và ngoài món bánh kimchi ấy ra có khi cũng chả còn gì ăn cùng. Cậu biết những khoản nợ mà mẹ đang còng lưng ra làm việc để trả. Nhưng cậu cũng không biết là con số lại nhiều đến như vậy. Công việc của mẹ cũng chẳng thuộc loại khá giả gì, sáng nào mẹ cũng phải dậy sớm đi làm ở cái xí nghiệp cách đây 20 phút đi bộ, thế rồi lại về nhà chăm lo cho cậu. Nhiều lúc cậu tự hỏi, liệu mẹ ruột của cậu có yêu thương cậu như thế này không nhỉ?

KiBum khẽ giật mình, trở về với thực tại, cậu định bước vào trong thì có tiếng mẹ gọi giật lại.

- Ai đấy con?

- Bọn trẻ hàng xóm nghịch mẹ ạ!

Cậu đóng cửa phòng rồi ngồi phịch xuống ghế. Không nén được tiếng thở dài, cậu suy nghĩ về những điều người đàn ông vừa nãy nói.

“5.000.000 won. Nhà cậu nợ chú 5.000.000 won!”
Câu nói cứ văng vẳng trong đầu cậu, và nghĩ đến việc vài ngày nữa người đó lại đến thì cậu đứng phắt dậy đầy bực bội.


Tôi không thể cứ sống mãi trong vỏ bọc của mẹ. Và số tiền ấy cũng chẳng ít ỏi gì, không, phải là rất nhiều đấy chứ. Tôi đi đi lại lại trong căn phòng bé tí và chợt nhớ đến mấy cái bảng tuyển nhân viên ở con phố có cái vỉa hè xấu xí. Ngày mai là chủ nhật và tôi sẽ đến đấy xin việc. Tôi vui vẻ với cái ý định của mình và cứ với cái tình trạng như thế suốt cả buổi tối, cho đến khi tôi đi ngủ.

* * *

Những tia nắng tràn vào phòng tôi ấm áp, tiếng mấy con chim trên cây cứ ríu rít ngoài kia làm tôi thức giấc. Tôi liếc nhìn đồng hồ, kim dài đang chỉ số 3 và kim ngắn thì hơi chệch giữa số 9 và 10. Tôi giật mình, gồng người dậy, đã gần 9 rưỡi rồi cơ áh! Thật tình, tại sao con sâu ngủ trong tôi cứ thích làm việc không đúng ngày thế nhỉ. Mau chóng gấp gọn chăn gối rồi cất vào tủ, tôi chọn lấy một bộ quần áo tử tế nhất để mặc vào: áo sơ mi kẻ carô và chiếc quần kaki màu đen yêu thích. Chải gọn cái đầu bù xù lại, tôi vội vàng làm những việc còn lại và phi nhanh ra khỏi nhà. Chạy trên con phố nhằm tìm thấy một cái bảng tuyển nhân viên tôi vừa tự trách. Ai lại đi xin việc vào cái giờ giấc buồn cười như thế này cơ chứ. Tôi dừng chân trước một cửa hiệu bán cánh gà rán, tôi cẩn trọng đẩy cửa bước vào, tìm người quản lí, mấy chị nhân viên cứ :

“Aigoo, em đẹp trai như thế này mà cũng phải đi tìm việc làm hả?”

Hoăc là những câu đại loại như thế, rồi các chị dẫn tôi đến chỗ anh quản lí.

- Chào anh, em thấy có bảng tuyển nhân viên ở bên ngoài, em muốn xin việc, liệu…

Thật sự thì đây là lần đầu tiên tôi đi xin việc, tối qua cũng chẳng nghĩ đến việc sẽ nói năng thế nào. Chẳng biết diễn đạt thế nào cho nó… đúng nữa.

- Em bao nhiêu tuổi rồi?

- Em 15 tuổi ạ.

- Ừm…

Tim tôi đánh trống liên hồi, sao cái “Ừm…” của anh ý lâu quá vậy.

- Em đã đi làm ở đâu chưa? Có kinh nghiệm gì không?

- Dạ không ạ!

- Thế em có biết rán gà không?

- Dạ…không ạ!

- Vậy thì anh e là….không được rồi, cậu bé ạ!

Tôi cố nén những cảm xúc linh tinh lẫn lộn đang muốn trào ra ngoài cổ họng. Tôi chẳng biết làm gì ngoài buồn rầu đứng lên chào anh quản lí và chán nản bước ra khỏi nhà hàng.

Tất nhiên là Kim KiBum này chưa nản chí, tôi tiếp tục đi đến mấy cửa hàng trên con phố đó, rồi lại chạy sang phố bên cạnh, nhưng kết quả vẫn chỉ là số 0 tròn trĩnh. Đang kiệt sức vì mất nước và thất vọng vì liên tục bị từ chối thì đột nhiên, có một tiếng hét lớn ở trạm xe buýt cách tôi vài bước chân, đang “hóng” xem có chuyện gì thì thấy một người đàn ông trên tay đang cầm chiếc ví màu đỏ dài chạy vụt qua. Theo phản xạ, tôi chạy theo hắn. Tên cướp chết tiệt, giờ này mà vẫn còn đi cướp của ở trạm xe buýt.

- NÀY!!!! Thằng cha kia!!! Đứng lại!!! - Vừa chạy theo tôi vừa hét.

- Gọi 113 đi!!!!! - Thế rồi tôi lại ngoái lại đằng sau hét lên với đám người đang đứng nhìn.

Tôi và hắn cứ đuổi hau suốt con phố dài. Bước chân tôi vội vàng hơn, tôi cố sải chân hết sức để đuổi kịp hắn. Và không ngờ, đôi chân dài của tôi bây giờ đã phát huy tác dụng. Thấy tôi chỉ còn cách hắn chục xăngtimét, tên cướp ấy nhìn tôi bực tức nói:

- Nhãi ranh!!!

- Ờ, thế thì ông là lão già!!!

Vừa mới dứt câu, tôi với tay, túm lấy cái cổ áo của hắn ta lôi lại, hắn mất đà, ngã nhào ra nền đất, tay vẫn kiên quyết giữ chặt cái ví. Tôi với hắn đang từ đuổi - bắt bỗng bây giờ trở thành “kéo co”. Thằng cha này già mà dai vậy.

- Lão có bỏ ra không hả? Cảnh sát mà đến đây thì lão không những về đồn mà không khéo còn ngồi bóc lịch ấy chứ! Bỏ ra!!! – Tôi giống như đang dùng nốt chút sức lực cuối cùng để đòi lại cái ví nổi bật quá mức này.

- Tao không ngu!!!

Và rồi tôi nhận ra cuộc đôi co này sẽ chẳng có hồi kết nếu không có “bước ngoặt”, tôi liền kéo sát đầu mình vào gần chiếc ví, thấy thế lão già kia cũng lắm lời.

- Nà..Này…mày định lại gì đấy!

- Cắn ông!

Tôi trả lời gọn lỏn và cắn luôn bàn tay hắn.

- Aaaaaaaaaaaaaa!!!! – Theo phản xạ, hắn rụt một tay lại, ờ, cái tay mà tôi cắn hắn ấy. Nhanh như cắt, tôi cắn luôn tay kia và cuối cùng cũng lấy lại được cái ví.

- Aaaaaa!!! Thằng nhóc này!!! Mày là người hay là quỉ đấy hả?

Chưa kịp cãi lại thì tôi nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát. Hắn sa sẩm mặt mũi lại, mấy chú công an đến, một người lôi hắn vào xe, một người vỗ vai tôi nói:

- Cảm ơn cháu!!! Có cần chú giúp đưa về khoe với bố mẹ không?

Nghe đến đấy thì mặt tôi tự nhiên méo xệch

- Không cần đâu ạ, cháu tự về và tự kể được rồi! Nhờ chú đưa chiếc ví này cho cô gái ở trạm xe buýt. Chào chú, cháu xin phép ạ!

Tôi thực sự chẳng muốn nói chuyện nhiều với cảnh sát, với lại tôi cũng hết hơi rồi. Tôi bước đi trong sự thán phục của người đi đường, cảm giác này cũng…hay hay đấy. Ừ nhỉ, tôi vừa làm một việc có ích cho xã hội mà. Chưa kịp cười vì công lao của mình thì đột nhiên có một người vỗ nhẹ vai tôi. Lại là một người đàn ông mặc vest đen và đeo kính râm, giống hệt cái ông hôm qua, nhưng người này có vẻ sang trọng hơn. Tôi nhận ra chiếc kính mà ông ta đang đeo không phải là hàng chợ giống hôm qua, hàng xịn đấy. Đang định hỏi ông ta sao lại gọi tôi thì ông ấy đã lên tiếng:

- Cậu bé đang tìm việc làm phải không?

- ….Vâng!

Tôi đột nhiên trở nên cảnh giác, chắc hẳn người này đã theo dõi tôi từ nãy tới giờ, nếu không thì sao biết tôi lặn lội đi xin việc chứ.

- Ta có một công việc tiền công rất cao, cậu bé thấy thế nào?

- Là công việc gì ạ?

Tôi nghi ngại hỏi lại, cảm giác hồi hộp làm tôi đã khó thở rồi lại càng khiến tôi thở gấp hơn. Tôi cố bình tĩnh, điều hoà nhịp thở của mình.

- Đi theo tôi và tôi sẽ để cho cậu tự quyết định.

Nhìn ra chiếc xe màu đen bóng loáng đang đậu ở cạnh vỉa hè với thái độ dè chừng . Tôi không còn bé và thừa biết rằng mình có thể bị bắt cóc hoặc bán sang nước ngoài, giống như những câu chuyện trên báo đó.

- Làm sao để tôi biết chú không lừa tôi?

- Tất cả mọi người đều nhìn thấy mà, phải không?

Tôi ngó xung quanh, đúng thật, một số người vẫn đang nghe cuộc nói chuyện của chúng tôi, trong đó, một chú cảnh sát cũng ở đó, nhưng đứng ở một khoảng cách xa, không đủ để nghe rõ chúng tôi đang nói gì.

- Cậu bé vẫn không tin, thì đây là chứng minh thư của tôi. – Người đàn ông rút ra từ chiếc túi áo ngực một cái chứng minh thư đã cũ và đưa cho tôi.

- Nhỡ ông lấy trộm thì sao?

- Cậu cứ xem đi!

Tôi soi xét một cách cẩn thận từng đường nét trên khuôn mặt ông và có lẽ một phần nào đó tôi đã yên tâm hơn về người đàn ông này.

Người đàn ông khẽ mỉm cười nhưng nét mặt vẫn tỏ rõ vẻ lạnh lùng, chỉ quay đi và đưa tôi vào trong xe. Tự nhiên tôi cảm thấy hơi buồn cười khi đi tìm một việc làm mà cũng phải có sự tham gia của người đi đường và một tí, một tí thôi của cảnh sát. Rất nực cười ấy.

Tôi ngồi im trên xe không dám ngọ nguậy trong suốt quãng đường, khoảng nửa tiếng sau đó, tôi nhận ra bên ngoài không còn là dòng xe cộ đi lại nhốn nháo nữa, thay vào đấy là cảnh ngoại ô yên bình và tĩnh lặng. Người tôi bắt đầu nóng lên, tôi cắn môi vào lo sợ, hai bàn tay đan vào nhau cố giữ sự bình tĩnh.

- Đến nơi rồi! - Người tài xế thông báo.

Chúng tôi bước xuống xe. Trước mặt tôi là một cái nhà máy to đùng, mọi lo lắng tự nhiên biến mất. Người mặc vest ra hiệu cho tôi đi sau ông ta, vừa đi tôi vừa thâm nghĩ, có lẽ mình sẽ được làm việc gì đó ở trong nhà máy này. Nhưng vừa mới bước vào bên trong thì tôi như chết lặng, không dám dừng lại nhưng trong lòng lại nôn nao, bàn tay tôi hơi run lên. Bên trong tối om và không có bất cứ một dấu hiệu nào cho rằng trong này đang sản xuất thực phẩm như cái tên bên ngoài. Cũng không có đồ đạc và dụng cụ gì, cứ như một nhà máy bị bỏ hoang từ lâu lắm rồi. May sao ánh sáng ban ngày vẫn len lỏi vào được bên trong nên tôi có thể nhìn thấy mọi thứ.

- Vào bên trong đi, có người đang đợi cậu rồi. - Người đàn ông nói như ra lệnh làm tôi chợt giật mình, phát hiện ra mình đã ở trên một cái hành lang dài và trước mặt là một cánh cửa gỗ.

Người mặc vest đen đặt tay lên nắm cửa, khẽ khàng xoay và một tiếng cách vang lên, nhỏ, nhưng đủ làm con tim tôi sợ hãi đến co lại. Tôi chậm rãi bước vào, vẫn là một màu đen đầy bí ẩn, tôi nhìn thấy một người đang ngồi sau chiếc bàn dài, chiếc ghế của ông ta xoay qua xoay lại. Tôi không muốn bước lại gần người đó nhưng đôi chân vẫn cứ tiếp tục bước đi một cách vô hồn và bỗng nhiên khựng lại. Tôi hiểu trái tim tôi đang nói gì, nó đang thét lên “Hãy chạy ra khỏi đây trước khi có chuyện gì xấu sẽ xảy ra”, nhưng đầu óc tôi thì trống rỗng, tôi không thể suy nghĩ được gì và cứ đứng đực ra đấy, nhìn người đàn ông kia, bây giờ thì tôi đã nhận ra khi nhìn gần.

- Vậy…cậu bé đang muốn tìm việc làm ư?

- Vâng…

- Cậu bé này, cậu có nghĩ mình đủ can đảm để làm việc này không?

- Cháu cần tiền!

Câu nói của tôi thốt ra mà không có một chút suy nghĩ, nhưng vì nó mà tôi phải đi tìm việc, và tôi cũng không muốn mẹ phải khổ sở như thế mãi, dù cho… dù cho bà mới chỉ nuôi tôi hai năm gần đây.

- Bao nhiêu?

- Cháu cần 5.000.000 won… hoặc có thể hơn.

Người đàn ông bí hiểm hình như định nói gì đó nhưng lại thôi, tôi cảm giác như ông ta đang quyết định một điều gì đó, tôi không thể nhìn thấy khuôn mặt ông.

- Việc này không phải là dành…

- Cháu sẽ làm bằng bất cứ giá nào!

- …đối với tất cả mọi người. - Ông ta nói dở câu đã bị tôi ngắt lời

- Cháu sẽ cố gắng!

- Được thôi! Cậu bé đã nhìn thấy rồi đấy, nơi đây không bình thường, phải không? Mọi thứ đều được giữ kín, vì thế nên ta không cho lắp đèn. Và ta cũng không dể gì để cho cháu nhìn thấy mặt của ta. Cháu biết những bộ phim hành động với những pha mạo hiểm, những mật mã bí ẩn, những con người phản bội và… sự chết chóc chứ?

Ông ta dừng lại một lúc. Có lẽ để cho tôi có thể lọc ra những chi tiết và hiểu ông đang nói gì. Tôi không chắc rằng đầu óc mình đang thực sự mình mẫn, nhưng tôi cảm thấy rùng mình khi ông ta nhấn mạnh bốn từ cuối cùng.

- Làm công việc này giống như khi cháu đang đóng phim vậy, nhưng bộ phim này sẽ diễn ra nhanh thôi, cháu chỉ cần làm vài động tác… là hết, và cháu sẽ có ngay thứ cháu muốn.

- Ý ông là sao?

- Ý ta là…Liệu…cháu có thể… vứt bỏ đi giúp ta…hai mạng người được không?

Tôi bỗng nhiên trở nên choáng váng sau câu nói của ông ta. Đầu tôi rối bời, cảm giác như các dây thần kinh đang rối tít rối mù, chúng mắc vào nhau mà không có một trình tự. Người tôi cứng đờ và chính xác là không thể làm được gì nữa. Tôi im lặng, cổ họng tôi như đang bị nghẹn lại bởi một thứ gì đó. Điều tôi vừa nghe thấy… có phải là thật?

- Ta hiểu… thế này nhé, ta sẽ cho cháu thời gian để suy nghĩ, khi nào có đáp án hãy quay lại đây tìm ta. Nhưng, hãy thông cảm cho ta một điều, người của ta sẽ theo dõi cháu trong những ngày đó, để tránh cháu làm những việc khờ dại, không nên làm. Cháu hiểu chứ?

Tôi như một bức tượng, tôi nghe rõ từng lời ông ta nói nhưng lại không thể đáp lại. Mắt tôi như mờ đi, cả người tôi vã mồ hôi. Trí óc tôi cố minh mẫn trở lại, tôi muốn ra khỏi đây - nơi các nơrôn thần kinh của tôi đang căng ra, và tôi cũng muốn thoát khỏi cái không khí ngột ngạt này nữa. Bước chân tôi trở nên nặng nề, nhưng nó đang cố ra khỏi màu đen bí ẩn và đáng sợ này. Cứ như thế, tôi không hiểu mình đã ra khỏi nơi đó bằng cách nào, hoặc cũng không biết rằng mình đã hỏi cho đi nhờ lên thành phố như thế nào. Chỉ biết rằng, bây giờ, tôi đang đứng giữa một con phố trật ních người; họ đi lại một cách nhanh chóng như một cuốn băng được tua nhanh vậy.

Hôm nay mẹ sang nhà người họ hàng chơi nên ở nhà không có ai. Vào đến căn nhà không một bóng người tôi lại rùng mình và cố gắng không nghĩ đến chuyện đó nữa. Tôi thừa hiểu, mình không thể làm chuyện đó và cũng không muốn làm. Đó là tội ác và bản thân tôi sẽ mang một nỗi nhục cho gia đình. Lúc đó, lương tâm cũng sẽ cắn rứt và tôi sẽ không tha cho bản thân. Dằn vặt mỗi ngày, bị tội ác gặm nhấm con tim. Nghĩ đến đó người tôi lại co rúm lại. Tôi chả thiết ăn uống gì hết; lúc này đây, tôi chỉ muốn xóa sạch mọi kí ức về ngày hôm nay, quên đi mọi thứ. Phải, tôi sẽ không nghĩ đến nó nữa, không bao giờ. Ngày mai tôi sẽ đến gặp ông ta để từ chối. Phải rồi!

Và cứ thế, buổi tối của tôi trôi đi một cách nhạt nhẽo, tôi muốn mau chóng đi ngủ để đầu óc được giải phóng, để ít nhiều quên đi cảm giác ghê rợn lên đến tận xương tủy của ngày hôm nay. Ngày mai, tôi phải đi học, ngày mai, nỗi sợ sẽ chấm dứt.

* * *

“Rồi tất cả sẽ hết…”

Tôi chợt giật mình tỉnh giấc trong cơn ác mộng với những khuôn mặt đầu máu me được che khuất một phần bởi mái tóc đen dài xõa; trên người họ toát ra một màu trắng đến rợn người; đâu đó vang vọng một tràng cười lặp đi lặp lại không dứt. Tiếng sấm chớp đùng đùng bên ngoài làm tôi cảm thấy căn phòng như lạnh lẽo hơn. Tiếng mưa nặng hạt rơi lộp độp trên mái tôn của căn nhà, tiếng sỏi đá lạo xạo va vào nhau khiến tôi như mường tượng ra mình như đang lạc trong một thế giới đầy bóng tối, tôi bỗng cảm thấy có một luồng gió chạy dọc sống lưng và nỗi sợ hãi lại bao quanh tôi. Tự nhận thức được rằng các dây thần kinh đang căng ra hết cỡ, để ngăn cho cái đầu không nghĩ đến những hình ảnh chết chóc đáng kinh tởm. Tôi vùng dậy bật đèn sáng lên, và rồi bất giác thở phào ra nhẹ nhõm, ít ra tôi có thể nhìn thấy mọi vật một cách rõ ràng, nỗi sợ cũng phần nào vơi đi. Liếc nhìn chiếc đồng hồ để bàn, 5h30. Cũng chẳng còn đủ thời gian để mà ngủ tiếp nữa, tôi quyết định lấy sách vở ra học, giết thời gian.


* * *

Hai ngày trôi qua, KiBum đang sống mà cứ như là người đã chết rồi vậy. Cậu đi đến trường cũng va vào người ta, chẳng một câu xin lỗi, cứ thế mà đi thẳng, bỏ mặc những lời nói mắng nhiếc đằng sau. Về nhà cũng không thèm buôn chuyện với cái vỉa hè thân quen đấy nữa, chỉ biết nhìn chằm chằm vào nó rồi chốc lại thở dài, chốc lại ngẩng đầu lên chán nản. Đến lớp không chào hỏi bạn bè, không ghi chép bài, không nghe giảng, hay đúng ra là có nghe nhưng chẳng chữ nào vào đầu, suốt hai ngày chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ nghĩ linh tinh gì đó rồi lại nhăn trán, lắc đầu như đang muốn mình tỉnh dậy khỏi thứ gì đó vậy. Về nhà mẹ hỏi chuyện gì, chỉ nói rằng “Tâm trạng của tuổi dậy thì đấy ạ.” rồi lại tự nhốt mình trong phòng cả ngày trời. Bản thân cậu cũng không biết mình đang làm gì, tại sao tâm trạng lại trở nên tồi như vậy. Nhưng phải làm sao đây? Cậu không có đủ dũng cảm để đến nơi đó một lần nữa, không muốn gặp lại những con người đáng sợ ấy với bóng tối bao quanh.

KK_Bê

KK_Bê
Members

KiBum đang ngồi thu lu ở góc phòng nghĩ ngợi lung tung thì bất chợt có tiếng đá cửa thô bạo làm cậu giật nảy mình, mặt mày tối sầm lại. Cậu toàn đứng dậy xem có chuyện gì xảy ra thì tiếp sau đó là tiếng đổ vỡ của đồ vật bằng sắt và những tạp âm linh tinh khác nữa mà cậu chưa phân tích được ra.

- Bà Kim GyuAh ra đây! - Tiếng một người đàn ông cao giọng gọi đầy tính ra lệnh

- Ai đấy? - Cậu vội mở cửa phòng, vừa mới bước ra đến giữa phòng khách thì đã thấy một vài tên đầu gấu mặc cái áo hoa may bằng thứ vải rẻ tiền, trên tay bọn chúng là những cây côn lớn và nặng. Chúng vừa cầm vừa đập vào những đồ dùng được để ngoài sân nhà cậu.

- A! Cậu bé đây rồi! Mẹ cậu đâu? – KiBum nhận ra giọng của người đàn ông hôm trước đến đòi tiền, lần này hắn không còn mặc bộ đồ như hôm trước nữa, thay vào đó là những thứ đồ rẻ tiền giống những tên còn lại. Hắn ung dung dậm chân dưới đất ra vẻ oai phong, hếch mặt lên nhìn cậu.

- Các ông làm cái gì vậy! Đừng động đến đồ nhà tôi, làm ơn, mẹ con tôi chẳng có gì cả! Xin các ông đừng làm hư chúng! – KiBum chưa kịp hoàn hồn lại với những gì đang diễn ra trước mắt, chợt mẹ xuất hiện ở cánh cổng khuôn mặt thoáng hiện một nỗi lo, hai tay buông thõng khiến đồ đạc đi chợ xuống đất, hoảng hốt chạy ra van xin từng người bọn chúng.

- Đừng động đến đồ nhà bà! Bà không thèm giả chúng tôi tiền mà còn đòi chúng tôi không động vào đồ nhà bà sao ? Bà còn có quyền van lạy ở đây àh? Biến ra xem nào! Bà đang ngáng chân tôi đấy! - Vẫn là hắn với bộ mặt vênh váo. Hắn dùng chân đạp bà ra, mặc kệ người phụ nữ già ngã xuống nền đất trầy xước, nước mắt ngắn nước mắt dài cầu xin bọn chúng.

Hắn ra lệnh cho đám còn lại vào trong nhà, KiBum đứng đực ở đấy mà không biết làm gì. Bọn chúng dường như đang lật tung cả căn nhà bé tí của hai mẹ con cậu lên, đồ đạc bị đập vỡ không một chút thương tiếc, những cái côn cứ thế đáp thẳng xuống bất cứ thứ gì chủ nó muốn phá hoại, gạt xuống đất tất cả những đồ vật trên bàn mà bọn chúng cảm thấy ngứa mắt. Những tiếng đổ vỡ loảng xoảng không ngừng vang lên, chen lẫn với tiếng cười thích thú, sảng khoái của bọn người quái ác, hòa cùng, những tiếng nấc liên hồi không ngừng của người mẹ bất lực, không khi nào không ngớt lời van xin khẩn thiết đến rát cổ họng.

- Làm ơn! Đừng! Dừng tay lại đi! Tôi xin các ông, chúng tôi sẽ trả cho các ông ngay khi tôi có tiền mà. Xin đừng phá đi căn nhà này của tôi! Xin ông!!!

Cậu đứng im, chết lặng một hồi lâu, kí ức hai năm trước lại hiện về, không khác gì hôm nay, những kí ức mà cậu muốn quên cũng không được. KiBum bất giác lao về phía một tên đang cầm côn giơ lên, hắn định đập vỡ cái khung ảnh của bố trong phòng mẹ.

- Làm….ơn…Tôi lạy ông….đừng đập vỡ nó… - Đôi mắt cậu ngấn nước, giọng run rẩy nói với hắn, đôi tay giữ chặt cánh tay hắn. Đó là thứ duy nhất liên quan đến bố trong căn nhà này, bất kì thứ gì cũng có thể bị phá hỏng nhưng nó thì không.

- Nhóc con! Khôn hồn thì cút đi, đừng có động vào tao, nếu không thì nhóc lãnh đủ đấy. – Tên cầm côn trợn mắt nhìn cậu, hất mạnh cậu ra đầy thô bạo, đầu KiBum đập vào cánh tủ gần đó. Trên đỉnh đầu cậu có chút nhức nhối, ngay trong lúc đó, khi ý thức của cậu vẫn chưa rõ ràng, một tiếng xoảng chua chát vang lên. Những mảnh kính vụn vỡ, văng tứ tung trên sàn nhà, tiếp sau đó là tiếng xoẹt của một tờ giấy bị xé.

- KHÔNG!!!!!!!


Khi những kí ức còn mờ nhạt và không rõ ràng.
Con đã quên, quên đi mình đã có một người cha như thế nào.
Không thể nhớ nổi cha đã làm những gì để nuôi con lớn lên.
Rồi bỗng nhiên, cha biến mất…
Có lẽ cha đã đến một nơi nào đó tận góc trời mà con không tìm kiếm được.
Những gì con còn nhớ…
Chỉ là khuôn mặt cha với những vết nhăn của tuổi già
Và một giọng nói trầm ấm, từ tốn.
Bức ảnh cuối cùng của cha…
Bây giờ cũng đã đi vào quên lãng.
Có phải chăng?
Con là một đứa trẻ bất hiếu?

* * *

Khi Mặt trời vừa mới ló dạng sau một đêm dài “ăn no ngủ kĩ”, những chú chim đã hót líu lo trên cành. Tiếng gió nhè nhẹ của sớm mùa thu dịu mát khẽ lướt qua những chiếc lá trên cành, giọt sương của buổi sớm vẫn còn đọng lại trên những nhành cỏ xanh mướt, rồi tan biến dần trên lá, giữ lại chút ươn ướt trên đầu ngọn như còn vương vấn mùi vị tinh khiết của ngọn cỏ ngày mới.

KiBum đứng lặng trước nhà mày, nơi mà cậu đã từng nói rằng cậu sẽ không bao
giờ đến lần thứ hai ấy. Khuôn mặt cậu bất thần nhìn chằm chằm dưới đất, hai bàn tay nắm chặt lộ ra những đốt xương trên mu bàn tay gầy gộc. Cậu từ từ ngẩng mặt lên, cậu không biết có phải tất cả dũng khí của cậu đều đã dồn hết vào đấy rồi hay không, nhưng sau đó thì cả người cậu trong chốc lát tự nhiên trở nên mềm nhũn rồi lại nhanh chóng trở lại với trạng thái các cơ căng ra hết cỡ. KiBum chầm chậm bước vào trong khu nhà máy, đầu óc trở nên mụ mị khi bao quanh lại là bóng tối. Những cảm như sẽ có một thứ gì đó nhảy ra và bám vào người cậu lại làm KiBum rùng mình, bước chân bỗng nhiên trở nên vội vã, hấp tấp. Có những lúc trước mắt cậu như mờ đi vì thứ ánh sáng mờ ảo không rõ ràng này, và rồi KiBum không biết từ khi nào, trước mặt cậu đã là cánh cửa gỗ to đùng. Bàn tay cậu run run, đôi môi mím chặt, cậu đặt tay lên nắm cửa, chần trừ với quyết định vặn nó vào hay không, sự ngập ngừng của cậu tưởng như sẽ chẳng bao giờ dứt thì đột nhiên bàn tay cậu vặn mạnh nắm cửa một cách vô thức, cánh cửa mở, từ đâu xộc ra mùi thuốc lá đắng nghét. Cậu khẽ nhăn mặt khó chịu, KiBum đóng cửa và bước vào bên trong. Đầu cậu hoàn toàn trống rỗng, cậu cứ bước đi vô hồn, thậm chí, có lúc cậu đã quên, cậu đến đây để làm gì.

- Cuối cùng cậu bé của chúng ta cũng đến rồi àh? - Giọng nói kiêu ngạo cất lên từ phía đối diện làm cậu có chút giật mình.

- Đã quyết định rõ ràng rồi mới đến đây phải không? Nói cho lão già này biết câu trả lời của cậu đi nào!

KiBum chỉ yên lặng, không nói một câu và có vẻ như cái đầu cậu cũng chưa sẵn sàng cho việc định nói gì đó với ông ta. Cậu chỉ trân trân nhìn vào người đang ngối đối diện, khuôn mặt không một chút biểu cảm, vẫn là cái không khí ngột ngạt đến khó thở mờ mờ ảo ảo trong bóng tối.

- Tôi hiểu rồi! Rất khó cất lời phải không? Tôi sẽ cho cậu thời gian để bình tĩnh lại nhé! – Ông ta hơi dùng lại một lúc, nhưng không có vẻ gì là ông sẽ cho cậu một thời gian yên tĩnh để bình tâm lại cả - Theo như tôi được biết thì nhà cậu có một khoản nợ rất lớn phải không? Mới cách đấy vài ngày thôi, căn nhà của cậu cũng trở nên lộn xộn khi đồ đạc đổ vỡ ngổn ngang, và cả tiếng khóc khẩn thiết của người mẹ già nữa. Tất nhiên, tất cả những gì phải trả không chỉ là 5 triệu won mà bao gồm cả tiền lãi của bọn chúng nữa, cộng thêm nếu nhà cậu không mau chóng trả nợ, thì số tiền sẽ còn tăng thêm khi đến hạn không trả đủ, tôi nói phải không? – Dù là trong bóng tối nhưng KiBum vẫn nhận ra khoé môi ông ta khẽ nhếch lên khi nói đến câu cuối cùng. Cậu không quá ngạc nhiên khi ông biết rõ hoàn cảnh của nhà mình như vậy, những con người như thế này thì có gì mà không làm được chứ.

- Tất cả những gì ông nói… không sai một tí gì cả. – KiBum bây giờ mới lên tiếng, giọng nói cậu thốt nhiên không tỏ ra sợ hãi dù chỉ một tí, thay vào đó, có chút gì đó khinh bỉ. - Nếu như, tôi đồng ý…

- Nếu như cậu đồng ý, tất cả sẽ được giải quyết, không còn một chút vương vấn. – Ông ta ngắt lời cậu, nói với giọng rất khảng khái.

Cậu lại im lặng. Ông ta cũng không nói thêm gì nữa, để lại cho hai người một khoảng thời gian yên tĩnh nhưng đối với cậu, từng giây trôi qua là một sự căng thẳng đến chết người. Câu trả lời không phải là dễ dàng để nói ra. Câu trả lời chứa đựng sự đau khổ, sự day dứt và tội lỗi. Những hình ảnh trong đầu cậu bây giờ chỉ là mẹ, và bức ảnh bố bị xé đi không thương tiếc do những con người tàn ác. Tất cả những kí ức đều trôi qua trước mặt cậu như thước phim quay chậm. Cậu bé KiBum ngày đầu đến lớp, những tâm trạng cuối ngày khi mở quyển nhật kí ra hí hoáy viết. Rồi lại những ngày chửi rủi con đường bêtông… Và… số tiền nợ ngày một tăng lên…











- Tôi đồng ý!



End chap 1 part 2

KK_Bê

KK_Bê
Members

Chap 2 : Bàn tay nhuốm máu.
Part 1 : KiBum – Key


“Tôi đồng ý” – một câu nói có đủ làm vấy bẩn một con người hay đủ làm tan nát một tráí tim ?”

* * *
- Hahaha… cậu bé rất có dũng khí ! Ta bắt đầu thích cậu rồi đây !

- …

- Tât cả những người hoạt động trong tổ chức, dù ít hay nhiều đều phải có bí danh và… tất nhiên cả cậu cũng vậy.

- … _ KiBum không nói gì, cậu chỉ im lặng, đôi mắt trùng xuống, đầu óc trống rỗng. Cậu không còn ý thức về việc mình đang ở đâu và đang làm gì. Giờ đây, cậu như một con búp bê, chỉ có thân xác mà không có hồn.

- Cậu bé tên gì nhỉ ? _ Câu nói của JungWoon như đưa cậu trở về với thực tại.

- …



“Phải mình tên là gì nhỉ ?!
Phải chăng mình đã quên mình sinh ra ở đâu ?
Phải chăng mình đã vô tình quên mất cái bóng dáng trong sáng ngày nào ?
Phải chăng vì tiền mà mình nỡ cướp đi mạng sống của hai con người ?
Dám bán rẻ lương tâm cho quỷ dữ ?”


“Không ! Không phải do của mày, KiBum…
…là do cái xã hội đáng kinh tởm này.
Nó chỉ có tiền bạc và quyền lực…
Không có chúng, mày không thể tồn tại được !!!”


“ Không!
KiBum, mình không thể để bàn tay này làm mất đi…”


“Không!!!!!”

Trong người KiBum giờ đây như đang tồn tại hai con người. Một KiBum trong sáng, ngây thơ và một KiBum độc ác, lạnh lùng, không có nhân tính. Cậu như tự phỉ báng chính bản thân mình. Phỉ báng vào cái con người máu lạnh kia…

- Kim KiBum! _ KiBum bất giác nói mà mặt không có chút biểu cảm. Sự độc ác đã chiếm lấy cậu ?!

- Ừm… Kim KiBum… _ JungWoon trầm tư một lúc lâu. – Được, từ giờ bí danh của cậu sẽ là Key. _ JungWoon nói, hắn dường như không để ý đến nét mặt của KiBum đã thay đổi. Đó là do hắn vô tình hay… do sự thờ ơ đến lạnh lùng của hắn ?!

- …

KiBum lại im lặng…


Đúng như người ta thường nói “ Im lặng là đỉnh cao của âm thanh ” .
Phải, sự im lặng đôi khi làm người khác mất kiên nhẫn…
Đôi khi nó lại làm chính con người mình thay đổi…
Hay… chỉ đơn thuần sự im lặng cũng xé nát trái tim một ai đó…


- …

Cậu ngửng mặt lên, hướng đôi mắt chứa đầy sự lạnh lẽo về phía người đối diện mình, khẽ gật đầu một cách khảng khái, “ vô thức ”?



“Từ giờ, mày là Key
Một con người máu lạnh, không có trái tim,
… chỉ có tiền bạc.
Từ giờ, Kim KiBum sẽ biến mất khỏi con người mày !”


Trong thoáng chốc, lý trí đã hạ gục con tim. Khi trái tim trở nên lạnh lẽo thì mọi cảm xúc cũng như bị đóng băng lại.


“Một câu nói có đủ làm vấy bẩn một người hay đủ làm tan nát một trái tim!”

* * *

Một người phụ nữ trung niên bước ra từ cầu thang máy khi bảng số vừa tắt đèn ở nút B1. Bà xách theo một chiếc túi đựng thức ăn nặng trịch với bộ dạng bình thản và tiến thẳng ra cửa chính.

Xung quanh không một bóng người; tiếng gót giày đệm xuống đất vang vọng cả không gian. Bất giác, bà xoay người lại nhìn một lượt, xung quanh bốn bề đều là những bức tường trắng mờ ảo dưới ánh đèn sáng mập mờ.

“ Haizz… chắc hôm nay làm nhiều quá nên mình bị ảo giác rồi .”

Bà khẽ cười, tiếp tục bước đi. Những tiếng bước chân vẫn nhẹ vang lên nối tiếp nhau như có ai đó bám theo bà. Định quay lại thì bất chợt, một bàn tay cầm chiếc khăn trắng bịt chặt lấy nửa khuôn mặt bà …

- Ưm… ưm… ư…
------------
Khi ánh sang hòa quyện với bóng tối, nó giống như một trận chiến giữa hai thế lực, trận chiến của thiên thần với ác quỷ. Chúng hòa vào nhau tạo thành một màu xám đục…

Mặt trời khẽ ló rạng đằng đông. Bầu trời trở nên trong xanh. Không gian tràn ngập ánh sang, một thứ ánh sáng tinh khôi của sớm mai…

* * *

Tại một căn phòng nhỏ, ta chỉ có thế nhìn thấy mọi vật xung quanh nhờ thứ ánh sáng yếu ớt tỏa ra từ chiếc bóng đèn nhỏ treo lủng lẳng trên trần nhà.

Một người phụ nữ trung niên đang ngồi gục đầu, mái tóc xõa xuống che khắp mặt. Hai cánh tay bà bị trói sau thành ghế giữa căn phòng ẩm mốc và tối đen. Cổ tay bà đầy những vòng tròn cuốn quanh thâm tím do tụ máu của cái dây thừng dày trói chặt.

Bao trùm cả căn phòng là thứ mùi đắng nghét của thuốc lá, đâu đó là mùi của đất hòa lẫn mùi ẩm ướt của mưa và bóng tối đen sẫm, đặc quánh. Trừ thân hình người phụ nữ tiều tụy, ngồi rũ rượi trên chiếc ghế gỗ cũ. Một người đàn ông điềm tĩnh bước vào căn phòng :

- Xin chào ! Cô bạn, đã lâu rồi không gặp ! _ Một giọng nói trầm đục phát ra từ phía bên kia của căn phòng, nơi có một người đàn ông đầy bí ẩn đứng phía sau bức màn bóng tối.

- … _ Người phụ nữ gắng sức ngóc đầu lên nhìn con người đầy ngạo mạn kia.

- 17 năm sống bên ngoài, cô thấy tốt chứ, SeoYeon ?

- Tất nhiên là tốt hơn khi sống ở cái nơi kinh tởm này ! _ Vẻ mặt bà vừa lộ vẻ hối hận vừa lộ vẻ ghê sợ nơi đây.

- Kinh tởm ? Hahaha… _ Người đàn ông cười đầy nham hiểm, lộ rõ vẻ khinh miệt bà.

- Thế… tôi tự hỏi, liệu cô có còn nhớ lời thề sẽ không phản bội của cái nơi “kinh tởm” này không ?

- Tôi thà mang danh nghĩa kẻ phản bội còn hơn là tiếp tục đi theo con đường đầy tội lỗi đó. _ Ánh mắt bà sắc lại đầy vẻ cương quyết.

- SeoYeon àh! … Chúng ta cũng giống nhau cả mà thôi. Chúng ta đều đã từng giết người và sử dụng những đồng tiền dơ bẩn của họ. Cô nghĩ… cô tốt đẹp hơn chúng tôi bây giờ sao ? _ Đôi long mày của hắn nhướn lên ra vẻ kiêu ngạo.

- KHÔNG ! Chúng ta không giống nhau. Các ông là những con người không có nhân tính, không có trái tim. Các ông không bao giờ rơi một giọt lệ, không bao giờ cười một cách thực sự. Có chăng, đó cũng chỉ là một thứ giả tạo nhằm che đậy đi bản chất thật trong con người các ông và lừa dối những người vô tội mà thôi.

- SeoYeon! Cô đừng quên mình cũng đã từng như vây!

- Phải! Tôi cũng đã từng như vậy. Nhưng giờ đây, à không, đã từ lâu, tôi thấy hối hận vì mình đã từng trở thành một loại người như thế. Từng giây từng phút trôi đi cũng làm tôi cảm thấy ghê sợ chính mình khi nghĩ bản thân đã từng làm việc và sống với một lũ người máu lạnh, giả dối, lật lọng, bất nhân… _ Bà gằn từng tiếng trong nỗi uất ức.

- Mày đi quá xa rồi đấy!Con đàn bà khốn nạn !!!

* Bốp *


- … _ Má bà ửng đỏ những vết tay hằn trên đó. Khuôn mặt bà gục xuống g, tóc tai xõa xượi.

Bà hất nhẹ mái tóc, ngước đôi con ngươi đầy vẻ phẫn uất lên nhìn người đàn ông kia.

- Dù các người có tra tấn, đánh đập ta hàng trăm, hàng nghìn lần thì các người cũng sẽ không bao giờ có thể thay đổi được sự thật ấy đâu ! Ít nhất ta còn có trái tim, có cảm xúc. Biết khóc khi buồn và biết cười khi thực sự hạnh phúc. Đó mới chính là cuộc sống của một con người. Các người không có cảm xúc, thì có bằng không một loài cầm thú ? Các người chỉ là thứ rác rưởi mà xã hội không cần đến !

- Mày có câm mồm đi không ? _ Hắn trừng mắt lên nhìn bà; ánh mắt tràn đầy sát khí. Hắn vung tay lên đầy giân dữ…



“ - JongHyun àh, mai họp phụ huynh! Ai sẽ đến họp cho cậu vậy ?

- Hề hề...Tất nhiên là mẹ kính yêu rồi !!! _Chàng trai nháy mắt,mỉm cười đầy rạng rỡ. ”




- Aaaaa… - Tiếng bà hét lên đau điếng.

* * *

Reng… reng… reng…

- Yeoboseyo?

- Xin chào ! Kim WoonJong ! Còn nhớ tôi chứ ? _ Một giọng nói trầm phát ra từ phía đầu dây bên kia.

- … _ WoonJong như nhận ra giọng nói kia, ông có phần hơi im lặng pha lẫn chút sững sờ trước cú điện thoại đột ngột này.

- Sao… sao các ông… biết số điện thoại này ?

- Hahaha… Chú mày hơi bị coi thường anh đấy! Chúng ta cũng đã làm việc với nhau một thời gian khá lâu. Vậy mà chú nghĩ tôi sẽ phải bó tay trước cái việc cỏn con này sao?

- Các người muốn gì ? _ WoonJong gằn giọng hỏi

- Muốn gì ư? Hahaha… Ta muốn ngươi trả lại cho ta tất cả những gì ta làm cho người sau sự phản bội của người, à không, phải là vợ chồng ngươi mới đúng chứ.

- Ý… ý ông là sao?

- Chuyện này không tiện nói qua điện thoại. Ngươi hãy đến đây đi!

- Các ông nghĩ tôi ngu sao? Một khi đã bước chân ra khỏi đó tôi sẽ không bao giờ quay lại nữa!

- Vậy ư ? Vậy thì ta phải làm cho người bác bỏ ý nghĩ đó thôi!

Ông ta khẽ liếc mắt nhìn Chris – tên cận vệ đầy mưu mô của hắn.

* Bốp *



- Người mau hét lên đi! Con đàn bà thối nát!

* Bốp * * Chát *

Hắn giơ bàn tay to khỏe của mình lên tát mạnh hai cái vào mặt bà. Khóe môi bà rỉ ra những giọt máu đỏ tươi. Chúng từ từ rơi trong không trung rồi nhẹ nhàng thấm xuống nền gạch lạnh buốt…
Tay hắn cầm một thanh sắt dài, hơ nhẹ trên những cục than hồng. Sức nóng như dần lan tỏa vào miếng sắt đấy khiến nó khẽ tỏa ra những làn khói nhỏ.

* Xèo *

- Aaaaa… - SeoYeon hét lên đầy đau khổ. Cánh tay bà hằn lên vết bỏng dài.

- Tốt lắm! Hahaha… _ Chris cười mãn nguyện với tiếng thất thanh vừa rồi.

- SeoYeon!... Các người… các người đã làm gì cô ấy ?

- Ngươi không nghe thấy sao? Thế nào, ngươi chọn đi, một là để vợ ngươi sống và hai là cô ta sẽ phải chết. Ta chờ người 30 phút. Tạm biệt!

* Rập *

Hăn đập mạnh chiếc điện thoại xuống một cách thô bạo.

- - -

30 phút sau…

Người đàn ông đứng trước nhà máy, nơi ông đã từng sống cuộc sống đáng khinh miệt, 17 năm về trước. Có lẽ đã quá lâu rồi ông ta không đặt chân đến nơi này nên trong lòng bỗng trở nên rộn rạo. Không chần trừ lâu nữa, ông bước nhanh vào bên trong.

Dường như 17 năm chưa đủ để xóa đi sự quen thuộc vốn có của ông với cái nơi này, WoonJong tiến thẳng về phía căn phòng nằm trong góc khuất của nhà máy và ông cũng không quá ngạc nhiên khi có một con người đang đứng chờ ông trước cửa.

- Ngươi tới rồi hả ? Ông chủ đang đợi ngươi trong kia. _ Will khẽ nhếch mép lên cười; hắn mở cửa cho WoonJong vào …

Vẫn lại cái không gian đầy bóng tối chứa đầy sự lạnh lẽo đó…
Vẫn là thứ ánh sáng mập mờ đến ghê người…
Và… hình như, lẫn đâu đó là một mùi máu tanh hòa với nền gỗ ẩm thấp…

- Anh bạn đến rồi đấy à !

WoonJong nghe thấy một giọng nói “có vẻ” là thân thiện phát ra từ đâu đó trong căn phòng sặc mùi ẩm thấp và u tối.

Ông bước qua ngưỡng cửa, tiến vào sâu hơn và đột nhiên bước chân khựng lại. Đôi mắt ông mở to, lát lại hơi nheo nheo như đang cố xác đinh “vật thể” đang đứng trước mặt mình là gì. Will đứng đằng sau cũng theo hướng mắt ông nhìn lên mà chỉ im lặng. Hắn biết đó là gì…

- …

WoonJong như chết lặng đi trước cảnh tượng kia. Phải! Cái “vật thể” chính là người vợ yêu quý của ông. Nhưng giờ đây, bà không còn giống như một con người đang sống mà giống như một xác chết giữa căn phòng.

Một chiếc dây thừng dài được thắt lại tạo thành một chiếc thòng lọng kiên cố. Nó siết nhẹ lấy cái cổ mang đầy những bầm tím của bà, tạo thành những vệt dài. Những cái dây thép gai cuốn chặt lấy người khiến bà không thể cử động.

Chúng cứa vào lớp áo mỏng bà mặc trên người để lộ ra một làn da mịn màng, rám nắng; rồi lại xát nhẹ lên làn da mỏng manh ấy. Những giọt máu ứa ra từ những vết cắt nhỏ, chảy quanh chiếc dây thép gai. Chúng thấm vào chiếc áo trắng tinh tạo thành 1 màu đỏ phớt loang lổ. Vài giọt máu rơi xuống nền gạch, phát ra tiếng những “ tách ” nhỏ đến ghê người.

Chúng như nước mắt của một người phụ nữ khóc trong bóng tối,
trong im lặng và trong nỗi uất ức.


Bà đứng lặng trên chiếc ghế đẩu nhỏ - thứ duy nhất duy trì sự sống cho bà. Bà không còn một chút sức lực nào để có thể mở mắt theo dõi sự việc diễn ra xung quanh mình. Nhưng… bà vẫn nhận ra giọng nói thân quen đó…

- Các người đã làm gì vợ ta? _ WoonJong hét lên đầy tức giân.

- Mắt ngươi mù sao mà còn hỏi ?

- Các người giết người chưa đủ sao mà còn đi hành hạ một người phụ nữ đã đứng tuổi? Đồ hèn nhát!

- Phải, ta hèn nhát đấy thì sao hả ? Ít nhất ta còn hơn cái loại chó phản bội! _ Hắn lườm WoonJong một cái sắc lẹm.

- Chó phản bội ? … Hừ … _ WoonJong cười lạnh đầy khinh bỉ. _Chris! Mày nhầm rồi. Tao chỉ đi tìm lại cái gọi là “cuộc sống của con người” thôi.

- Hahaha… cuộc sống của con người ? Thế mày nghĩ tao đang sống cuộc sống của CON QUÁI GÌ ?

- Chúng mày ư ? Chúng mày chỉ là những loại người dưới đáy của xã hội. Mà là loại người đấy thì còn không bằng con chó ngoài đường! Tao không hiểu sao trên đời này lại có những con người có rắp tâm tanh bẩn đến như thế. Loại người mà bị đồng tiền, quyền lực làm cho mờ mắt đến nỗi cả tính mạng con người cũng bị coi rẻ, máu mủ cũng trở nên khô héo.

- WoonJong àh!... Mày đang tự ruồng rẫy quá khứ đấy, cái quá khứ mà mày cũng giống như tao bây giờ mà thôi !

- Phải, có lẽ chúng ta đã từng giống nhau. Nhưng giờ đây, tao đã hiểu ý nghĩa thực sự của cuộc sống. Từng giây trôi đi tao đều muốn lưu giữ những kí ức đẹp nhất và cũng là những kí ức cuối cùng của cuộc đời tao.

- Hahaha… đối với tao, cuộc đời này đồng tiền, quyền chức và tất nhiên cả những quyền lợi đi cùng với nó luôn quan trọng nhất.

- … Hừ … Mày cứ tiếp tục cái cuộc đời bẩn tưởi ấy đi ! Rồi mày sẽ phải hối hận !

- Hình như… con đàn bà đê tiện này đã tẩy não mày rồi nhồi nhét vào đấy những thứ dơ bẩn này !

- … Mày vừa gọi cô ấy là gì? _ WoonJong trầm giọng xuống, mặt lạnh băng rồi lại liếc lên nhìn con người kia bằng ánh mắt đầy thù hận.

- Mày muốn tao nhắc lại sao ? _ hắng cười khinh khỉnh đáp lại ông.

- Nói lại xem nào! _ WoonJong gằn từng tiếng một.

- CON… ĐÀN… BÀ… ĐÊ… TIỆN…!!! _ Hắn nhấn mạnh từng chữ .

- YAH!!!

WoonJong lao tới chỗ Chris, xốc cổ áo hắn lên đầy giận dữ.

- Tao cảnh cáo mày! Lần sau, tao cấm mày nói về vợ tao như thế!

- Hahaha… Tao thích nói đấy. Mày làm gì được tao ?

- YAH!!!

Ông giơ nắm đấm lên, lấy hết sức bình sinh định đấm thẳng vào cái bản mặt đầy kiêu ngạo của hắn thì một bàn tay ôm lấy nắm đấm của ông.

- Mày định đánh tao ư ? _ Chris nhếch mép cười ngạo mạn.

- … _ Mặt WoonJong đỏ dần đầy tức giận. Bàn tay nắm chặt khẽ run run chứa đầy sự căm phẫn. Ông nhìn chằm chằm vào mắt hắn; ánh mắt tràn ngập nỗi uất ức. Trong sự im lặng của bóng tối, từng tiếng “thình thịch thình thịch” vang lên khiến người ta có thể rùng mình.

Chris nhếch mép cười khểnh. Hắn dùng chân thúc mạnh vào bụng WoonJong khiến ông đau điếng đến gập người lại, rồi hắn ngay lập tức xốc người ông dậy, đạp thẳng vào bụng ông một cách thô bạo.

WoonJong mất thăng bằng, ông ngã nhào ra nền và bị văng ra một khoảng cách khá xa so với Chris. Máu phun ra từ miệng ông, rơi xuống đất tạo thành một vũng máu và bắn tóe ra xung quanh. Chưa kịp hoàn hồn, WoonJong bỗng nghe thấy một tiếng * Rầm * khô khốc vang lên bên cạnh…



..

.

Chiếc ghế đẩu tròn từ đâu lăn ra, tiếng lọc cọc vang lên trên nền gạch đẫm máu. WoonJong đau nhói, nằm sõng soài trên sàn nhà, ông ôm bụng đầy đau đớn, hai mắt nhắm nghiền như cố kìm hãm sự đau đớn đang trực trào ra ngoài.

Chris bỗng nhiên đứng thẳng người lại, toàn thân như bất động, hai mắt mở to nhìn chằm chằm vào phía trước đầy kinh hãi.

Trong khi đó, WoonJong đang cố gượng mở đôi mắt. Bỗng một thứ gì đó đập nhẹ vào trán ông. Ngước đôi mắt lên nhìn “vật thể” đó…






“Là…
Bàn chân ư ? ”

WoonJong giật mình lùi lại…

Sinh, lão, bệnh, tử…
Vòng tuần hoàn không bao giờ thay đổi…
Có người chết đi một cách nhẹ nhàng mà không hối tiếc…
Nhưng cũng có người chết đi trong âm thầm và lặng lẽ…
Hoặc… có thể vì muốn buông xuôi tất cả…
Cái chết có thể biết trước…
Hay đến một cách ngờ…
Mà chỉ có Thượng đế mới biết trước được…

Chiếc thòng lọng siết chặt lấy cổ SeoYeon; đầu bà gục xuống, đôi mắt trợn tròn như muốn “ ăn tươi nuốt sống ” cái sự tàn nhẫn bên trong lũ người chứa đầy dã tâm tanh bẩn này. Một bên tóc xõa xuống che lấp một phần khuôn mặt bà. Thân mình bất động, những giọt máu tiếp tục ứa ra quanh cổ. Một vài giọt ngưng đọng lại trên chiếc dây thép gai. Hai chân buông thõng, hướng thẳng xuống đất… Và chiếc ghế đẩu dưới chân bà đã biến mất…

Một người đàn ông luôn ẩn mình trong bóng tối như trở về với cái quá khứ nghiệt ngã trước kia…

Sau cách cửa gỗ, một đôi mắt long lanh ngấn lệ, dao động trước cảnh tương trước mắt, chợt khép nhẹ hai mí mắt lại…


WoonJong lao tới, đấm thẳng vào mặt cái kẻ vẫn còn chưa hết bàng hoàng kia…

- Lương tâm chúng mày bị chó tha hết rồi sao ? Chúng mày giết người không biết ghê tay à ?

Chris chợt tỉnh lại, quệt vệt máu trên khóe môi, khẽ nhếch một bên mép lên cười khẩy.

- Chính mày tự giết cô ta còn gì ? _ Hắn nói với cả một giọng trầm và nhỏ.

- Im đi! Lũ khát máu !!!

Đôi mắt ông ngấn nước, đôi môi run rẩy; ông nói trong nói phẫn uất.

- Lũ cặn bã, lũ tàn nhẫn… _ cổ họng ông nghẹn lại…

Chris giơ tay, tát mạnh vào mặt ông.

- Dừng tay ! Không cần phải tốn sức đánh loại người này làm gì cho bẩn tay ! _ Một tiếng nói trầm vang lên. JungWoon từ từ bước ra trong bóng tối…

* * *

Giữa một bãi đất hoang, hoàng hôn buông xuống bao trùm cảnh vật, in bóng hình một người đàn ông tàn tạ bị trói vào cây cột gỗ lớn. Một cậu bé chừng 15 tuổi bước xuống từ chiếc xe đen vừa đỗ lại; theo sau cậu là một người cao dỏng, bề ngoài toát lên vẻ lạnh lùng. Cả hai bước tới, đối diện với người đàn ông nọ…

Cậu bé nhận lấy một thứ gì đó từ tay người bên cạnh. Rồi quay ra đối mặt với cái con người đang đứng giữa sự sống và cái chết …


End chap 2, part 1.

thucdoancute

thucdoancute
Moderators

lấy tem nhák
sẽ edit sau, thề đấy :">
----------------------------
cái chap này nó có vẻ dài hơn chap trước nên đọc có vẻ sướng con mắt :")
những tình tiết trong chap này li kì đến nỗi mình cứ tưởng là đang coi film <3
mà cái này là 2 người viết phải ko au?
vì mình thấy tới 2 ng post lận
mà mình nghĩ au nên chỉnh cỡ chữ cho to xíu vì 4rum chúng ta cỡ chữ nó vốn nhỏ nên mình nghĩ au nên chữ đến cỡ bình thường là được
vì nhiều khi có nhiều đoạn dài mà chứ lại nhỏ làm mình phải căng mắt ra mới có thể đọc được =.="

KiBum đứng lặng trước nhà mày, nơi mà cậu đã từng nói rằng cậu sẽ không bao
giờ đến lần thứ hai ấy. Khuôn mặt cậu bất thần nhìn chằm chằm dưới đất, hai bàn tay nắm chặt lộ ra những đốt xương trên mu bàn tay gầy gộc. Cậu từ từ ngẩng mặt lên, cậu không biết có phải tất cả dũng khí của cậu đều đã dồn hết vào đấy rồi hay không, nhưng sau đó thì cả người cậu trong chốc lát tự nhiên trở nên mềm nhũn rồi lại nhanh chóng trở lại với trạng thái các cơ căng ra hết cỡ. KiBum chầm chậm bước vào trong khu nhà máy, đầu óc trở nên mụ mị khi bao quanh lại là bóng tối. Những cảm như sẽ có một thứ gì đó nhảy ra và bám vào người cậu lại làm KiBum rùng mình, bước chân bỗng nhiên trở nên vội vã, hấp tấp. Có những lúc trước mắt cậu như mờ đi vì thứ ánh sáng mờ ảo không rõ ràng này, và rồi KiBum không biết từ khi nào, trước mặt cậu đã là cánh cửa gỗ to đùng. Bàn tay cậu run run, đôi môi mím chặt, cậu đặt tay lên nắm cửa, chần trừ với quyết định vặn nó vào hay không, sự ngập ngừng của cậu tưởng như sẽ chẳng bao giờ dứt thì đột nhiên bàn tay cậu vặn mạnh nắm cửa một cách vô thức, cánh cửa mở, từ đâu xộc ra mùi thuốc lá đắng nghét. Cậu khẽ nhăn mặt khó chịu, KiBum đóng cửa và bước vào bên trong. Đầu cậu hoàn toàn trống rỗng, cậu cứ bước đi vô hồn, thậm chí, có lúc cậu đã quên, cậu đến đây để làm gì.


mình thích đoạn này của au
au đã lột tả được hết sự bồn chồn, lo lắng của Ki Bum bằng cách tả những cử chỉ của cậu khuôn mặt bất thần, bàn tay run run...
nhưng mình nghĩ au nên tách phần đó ra thành từng đoạn vì viết liền như thế sẽ gây khó nhìn cho readers

Cậu lại im lặng. Ông ta cũng không nói thêm gì nữa, để lại cho hai người một khoảng thời gian yên tĩnh nhưng đối với cậu, từng giây trôi qua là một sự căng thẳng đến chết người. Câu trả lời không phải là dễ dàng để nói ra. Câu trả lời chứa đựng sự đau khổ, sự day dứt và tội lỗi. Những hình ảnh trong đầu cậu bây giờ chỉ là mẹ, và bức ảnh bố bị xé đi không thương tiếc do những con người tàn ác. Tất cả những kí ức đều trôi qua trước mặt cậu như thước phim quay chậm. Cậu bé KiBum ngày đầu đến lớp, những tâm trạng cuối ngày khi mở quyển nhật kí ra hí hoáy viết. Rồi lại những ngày chửi rủi con đường bêtông… Và… số tiền nợ ngày một tăng lên…


có vẻ như cuộc đời của Ki Bum là một thước phim không bao giờ có hồi kết, lúc nào cậu cũng phải đối mặt với những đau khổ và khó khăn
mình bít hầu như những chap đầu au chủ yếu là kể về cuộc đời cùa họ nhưng mình nghĩ au có thể lược bớt một vài tình tiết đi được không?
chỉ một vài ý nhỏ thôi, không cần nhiều vì mình nghĩ nhiều khi readers đọc thấy nó có vẻ hơi lan man và dài
m2inh nghĩ nếu au lược bớt đi một vài chi tiết nhỏ có thể nó sẽ hay hơn đấy :)
điều cuối cùng là mong au chóng pót chap tiếp theo nhák :")

kun275


Moderators

@thucdoancute: chuẩn ss, fic này 2 người vik mà ^^
cám ơn ss nhiều lắm ý ^^ :x

Chap2, part 2 : Love or money ?!

Liệu thời gian có đủ làm thay đổi một con người ?
Liệu một câu nói có đủ xóa đi một quá khứ?
… Liệu một cái chết…
… có đủ làm thay đổi một suy nghĩ ?!
* * *
Một màu đỏ cam thấm đẫm trong không gian...
Hoàng hôn dần buông xuống. Mặt trời khuất dần sau những ngọn núi, nó như
đang cố giữ lại chút tia sáng mỏng manh cuối cùng trước khi phải trả
lại cho bầu trời màu đen u tối được thắp sáng bởi ánh trăng mờ ảo.

Giữa một bãi đất hoang, nơi chỉ có những cơn gió dịu mát của tiết trời
thu. Những ngọn cỏ úa vàng trên mảnh đất khô cằn cùng với những cái cây
cằn cỗi. Cảnh vật xung quanh tạo nên một không gian khiến lòng ta đượm
buồn…


Cái giá phải trả cho việc bước lầm đường…
… phải chăng quá đắt ?!


WoonJong với thân hình tàn tạ bị trói vào một cây
cột lớn. Đầu ông gục xuống không còn chút sức lực; trên người đẫm máu,
những vệt máu chảy loang lổ trên chiếc áo sơ mi thấm đầy mồ hôi. Những
vết xước nhỏ trên mặt ông đã khô máu và đóng vảy. Hai tay ông bị trói
chặt ra đằng sau, đầy những vết rách sâu và dài. Chúng vẫn còn đang rỉ
máu khiến ông đau xót. Chiếc dây thừng trói chặt đến mức cổ tay ông đỏ
dát. Những tiếng thở thều thào không ra hơi của oog vang lên đều đều
trong khoảng không gian tĩnh lặng…


Một chiếc xe đen bóng loáng dừng cách đó không xa…
Một cậu nhóc chạc 15 tuổi cùng 2 người đàn ông mặc vét đen, đeo kính râm
với vẻ lạnh lùng bước tới trước mặt ông. Từng bước chân lướt nhẹ trên
cọc cổ khô héo. Cậu cứ thế bước đi, mặt không chút biểu cảm, bỗng chốc
cậu trở thành một con người vô hồn lạc vào cõi u mê…

- … _ WoonJong thở hắt ra, khẽ nhếch mép cười khinh bỉ. – Chúng mày bây
giờ còn để một đứa trẻ giết người à ? Chúng mày đê tiện và hèn hạ đến
thế sao ?

- Mày sắp chết đến rồi mà còn già mồm à ? _ Chris lớn tiếng.

- Cậu bé à! Hãy dừng lại trước khi quá muộn !

“ Không ! Đã quá muộn rồi … ”



Chris nâng chiếc vali bạc lên; hắn mở khóa, bên
trong là một khẩu súng lục được đặt giữa chiếc vali sáng lóa. Hắng cầm
khẩu súng lên, lắp 8 viên đạn vào buồng đạn rồi cầm vào báng súng ( chỗ
cầm súng ). Hắn tung khẩu súng lên; nó lộn vài vòng trong không trung và
cuối cùng hắn bắt lấy nó. Hắn cầm vào nòng súng, chĩa cái báng về phía
cậu, nhếch mép:

- Key ! Cầm lấy và kết liễu đời hắn đi !

Key đưa mắt nhìn con người vừa ra lệnh cho mình. Lưỡng lự đưa tay ra nắm lấy khẩu súng…

Chris khẽ cười, hắn mở khóa an toàn rồi lên đạn; đôi mắt ra hiệu cho Key cầm lấy khẩu súng.

Key đưa hai tay ra đón lấy cái vật thể cậu chưa bao giờ nhìn thấy ngoài
đời. Người cậu run lên, trán đẫm mồ hôi, đôi môi mím chặt. Cậu cố kìm
nén nỗi sợ hãi đang khiến cậu nghẹt thở…

Cậu chĩa nòng súng về phía WoonJong. Hai tay ắm chặt khẩu súng khiến
từng đốt xương hiện rõ trên mu bàn tay cậu. Những mảnh ghép kỉ niệm,
những mảnh ghép cảm xúc của quá khứ như một thời hồn nhiên như ùa về
trong cậu…

“ Một chiếc khung ảnh chứa đầy những kỉ niệm…
Một bức ảnh lưu giữ chút kí ức cuối cùng…
Những vết rạn nứt của tấm kính nhỏ…
… nó như đang cố bảo vệ bức ảnh ấy…
Bức ảnh lưu lại hình ảnh…
… một người cha già tần tảo
Đó chả phải là hình ảnh
… mà một đứa trẻ lên 10 uốn khắc sâu trong tim sao ?! ”

“ Khoảnh khắc…
Lần đầu tiên tôi gọi tiếng “ MẸ”
Chỉ một tiếng gọi…
… cái tiếng mà tôi thèm khát được gọi một lần
Nó cũng giống như việc con người ta khi đi giữa sa mạc…
… thèm khát thứ gọi là nước…
Một người không chung dòng máu
…mà sao lại yêu tôi đến thế ? ”

- Cậu bé à ! Cậu thật đáng thương…

“ Đáng thướng ?
Tôi đã từng nghĩ mình thật đáng thương…
Nhưng con người đó đã biến mất từ khi nào … ”

“ Có lẽ…
… Bắt đầu từ cái ngày tôi đứng trước cái gọi là sự lựa chọn…
Phải chăng…
Con người tôi đã thay đổi từ đó ?! ”

“ Một cái gật đầu hay …
… sự khốn khổ cả đời ?
Tiền bạc hay…
… tình cảm ?
Liệu…
Cái nào quan trọng hơn ? ”

“ Hình ảnh một người phụ nữ…
Tóc tai rũ rượi, đầu gục xuống với khuôn mặt dính đầy máu…
Chỉ một cái ghế…
… đã cướp đi sinh mạng của bà
Chả nhẽ…
Mạng sống của họ rẻ mạt đến thế sao ?

“ Người ta nói…
Đâm lao thì phải theo lao…
Phải chăng…
Một khi đã chọn nhầm ngã rẽ…
Thì không thể quay đầu lại ?
Bởi vì… quay lại là cái chết… ”

“ Đời người chỉ có duy nhất một con đường…
Vì vậy… khi đã bước đi trên nó…
Thì đừng bao giờ dừng lại…”

Cho đến khi…
- - -
Một chàng thanh niên bước đi chậm rãi trên
hành lang, anh dừng lại trước cánh cửa gỗ quen thuộc, anh mở cửa bước
vào, đập vào mắt là một hệ thống màn hình loại mini được treo dày đặc
trên tường. Anh tiến vào trong, cúi người chào JungWoon, ông ta đang
ngồi dựa vào chiếc ghế, thích thú nhìn lên một trong những cái màn hình…

- Đến rồi sao ? Qua đây đi ! _ Ông quay đầu ra nhìn anh, mỉm cười ẩn ý.

Anh chỉ khẽ gật đầu, bước đến bên cạnh JungWoon và cũng ngước lên trên màn hình.

- Charisma này ! Xem kĩ nhé ! Đây là cái giá phải trả của những con
người dám quay lưng lại với ta. _ Ông ta nhếch mép cười khinh bỉ, hất
cằm lên đón chờ nút ‘ Start ’ của trò chơi được kích hoạt ; ánh mắt sắc
lẹm đầy sự hứng thú.

* * *
Key nắm chặt khẩu súng, những đốt xương hiện
rõ trên mu bàn tay cậu. Người cậu run lên khiến khẩu súng trong tay cũng
khẽ rung rung…

… không còn đủ sức…

"Đến lúc rồi! Kim KiBum!"

MinHo chợt bàng hoàng nhận ra hình ảnh trước mắt.
Một người đàn ông bị trói vào cột, một cậu bé tay cầm khẩu sung đứng đối
diện và… Chris? Mắt anh trợt tròn lên, cái quái gì thế này ?

Anh chéo mắt nhì xung quanh, những cái màn hình cùng chiếu lên một hình
ảnh với nhiều góc độ khác nhau. Trong người anh rộn lên, đã quá muộn để
báo về trụ sở. Anh nắm chặt bàn tay, điều tệ nhất là anh đang chứng
kiến một vở kịch đầy sự chết chóc, trong khi đó lại không thể làm gì để
khép màn vở kịch sớm hơn dự kiến. Chuyện này có nực cười không với một
người gọi là gián điệp như anh ?

Ánh mắt MinHo có chút dao động khi nhìn lên cậu bé đang cầm súng bằng
hai tay một cách vụng về, ngón tay cậu đang di chuyển rất nhanh và anh
không thể nhìn rõ đường di chuyển của nó nhưng rồi một âm thanh…


Đoàng

Người WoonJong giật lên khi phải chịu áp lực từ viên
đạn bắt ra. Miệng ông phun ra một màu máu đỏ thẫm, chảy dài từ khóe môi
; từng giọt thấm xuống nền đất khô cằn. Ông nhìn kĩ người kia với đôi
mắt đầy oán hận, những tiếng thở gấp của ông giờ đây càng trở nên nặng
nhọc hơn. Và rồi… đầu ông gục hẳn xuống, đôi mắt trợn ngược lên chứ đầy
ức uất. Cả người buông thõng, mọi khớp xương như được nới lỏng… giống
như khi một người buông tay rời xa thế giới…

Một tiếng súng phát ra…
Một nụ cười hiện lên…
Hay... một sinh mạng mất đi ?
Key buông thõng khẩu súng xuống đât. Đôi mắt khẽ mở, cậu ngồi phịch xuống đất, thở hắt ra…


Đâu đó trong cái thế giới này…
Một em bé được chào đời…
Nhưng…
Đó cũng là lúc
… tiễn biệt một con người…
* * *
- Hahaha… Tốt lắm ! _ JungWoon thỏa mãn với sự việc trước mắt. Sự thù hận trong ông như phần nào vơi đi.

Nhưng ông đâu biết rằng, con người bên cạnh ông đang rất đau. Một nỗi
đau không gì có thể xoa dịu. Anh khẽ khép hờ hai mí mắt, nhấn chìm nỗi
đau vào sâu trong tim.

Vì sao…
… mình không thể cứu ông ấy ?
- - -
Đâu đó trên cái mảnh đất cằn cỗi và tanh mùi máu này, có một con người đáng nhẽ sẽ mỉm cười lại cảm thấy ghê sợ…


Cậu ta dám nổ súng sao ?
Vì tiền bạc…
…mà cậu ta dám giết người ư ?
Tính mạng của con người… hoàn toàn mua được ?
Chả nhẽ…
…tiền bạc quan trọng đến thế sao ?

Vậy đấy, cũng chính con người trong tổ chức ấy lại tự khinh bỉ chính hành động kia. LIệu… xã hội sẽ nói gì ?

Màn đêm dần buông xuống, bóng tối lại như đang nuốt chửng ánh sáng. Mặt
trời khuất sau những ngọn núi kia, những tia sáng mờ dần rồi tắt hẳn…

Sự im ắng của mảnh đất này như đang bóp chết một sinh linh nhỏ bé, Cái
xác vẫn cột chặt nơi đó, con người vẫn đứng im đó và… những giọt máu còn
đọng lại trên những chiếc lá khô… như vẫn còn vương vấn chút hương vị
của cuộc sống…


Cuộc đời của một con người cũng giống như một cái
cây… Khi xuân tới… những mầm lá non xanh mơn mởn bắt đầu xuất hiện ; đó
cũng chính là lúc con người được sinh ra, hưởng thụ cái gọi là cuộc
sống…

Hè đến… là lúc cây cối đẹp nhất với những chiếc lá xanh vui đùa với nắng và gió…

Để rồi… thu sang, từng chiếc lá dần chuyển sắc. Chúng úa vàng rồi rụng dần cho đến khi chỉ còn chiếc lá cuối cùng…

Mùa đông lại đến… những bông tuyết rơi nhẹ trên những cành cây khô khốc rồi dừng lại ở đó… nó như khép lại một cuộc sống cũ…

Nhưng… đông đi xuân lại sang… sự sống lại được hồi sinh. Cái chết đôi
khi không quá đáng sợ… nó như một tấm màn khép lại một vở kịch, khép lại
một quá khứ… để mở ra một tương lai tốt đẹp hơn. Có lẽ, cái chết… không phải là một kết thúc mà là và…

* * *
Màn kịch cuối cùng cũng đến hồi kết khi bóng
tối thống trị mảnh đất Seoul. JungWoon khẽ nhếch một bên mép, quay ra
nhìn MinHo, mắt ông sáng lên như ẩn chứa một mưu mô gì đó…

- Charisma này ! Ta đã bày ra một mâm cỗ lớn để mọi người ăn no nê thì…
giờ, cậu sẽ là người dọn dẹp đống bát đũa còn lại. Cậu có biết vì sao
tôi để người ngoài tham gia vào việc này không ? Vì… sự tồn tại của tổ
chức và…cũng vì nó… Thượng Đế sẽ phải nhận chăm sóc thêm một sinh linh
khác. Charisma ! Cậu hiểu ý tôi chứ ?!

End chap 2 part 2 .

http://twitter.com/#!/mouse_kut3_275

10[Longfic] Where Am I In Your Heart?  Empty Re: [Longfic] Where Am I In Your Heart? Sun Jun 12, 2011 10:07 pm

kun275


Moderators

Chap 3 : Say goodbye…
Một ngọn lửa có đủ sức lấy đi một niềm tin…
…hay chỉ để che đậy một sự thật ?!

* * *

KiBum thẫn thờ bước trên con đường dài trải đầy lá vàng rơi. Những cơn
gió mùa thu nhè nhẹ bay ; chúng lướt qua mơn đùa mái tóc nâu mềm của
cậu. KiBum cảm thấy mọi vật như đang trêu đùa bản thân cậu. Nụ cười của
tạo hóa, vẻ đẹp của thiên nhiên, tại sao… lại khác với cậu nhiều đến thế
? Thuần túy và tinh khiết, không như cậu.

KiBum xốc nhẹ cái ba lô xanh cũ kĩ của cậu lên và chợt khựng lại khi nghe thấy tiếng một đồ vật nặng rơi trong ba lô.

Ánh mắt ấy, khuôn mẳh khinh bỉ ấy, hình ảnh con người ném cho cậu cái ‘
thứ đó ’, tất cả, cậu sẽ không thể nào xóa đi khỏi tâm trí mình. KiBum
rảo bước về phía ngôi nhà của mình khi nhận ra cánh cổng xanh đang bị mở
toang. Và… hình ảnh đổ vỡ của đồ đạc đập vào mắt cậu, sau đó là những
tiếng khóc thút thít van xin của mẹ vang lên. KiBum giận dữ chạy lại,
giựt cây côn trên tay bọn người rẻ mạt kia ném phăng đi, cậu thét lên :

- BỎ HẾT XUỐNG CHO TÔI !

Người đàn ông hôm trước liếc mắt nhìn cậu, đôi ngươi hắn thoáng ngạc nhiên, lớn tiếng hỏi :

- Thằng bé này ! Mấy ngày nay mày không được mẹ dạy dỗ nên dám hỗn với bọn này thế à ?

Cậu lườm bọn chúng, hai bàn tay nắm chặt, cậu quay ra nhìn người phụ
nưc vẫn đang quỳ gối đằng sau cậu, khuôn mặt bà ướt nhẹm đầy nước mắt.
KiBum cởi ba lô, quăng ra trước mặt bọn chúng.

- Cầm lấy và cút hết đi ! Đừng bao giờ bước chân vào cái nhà này nữa !!!

Một tên cúi xuống, nhặt cái ba lô lên, hắn mở khóa và thích thú khi
nhìn thấy màu sắc của thứ đựng bên trong. Bàn tay hắn lấy lên một cọc
tiền mặt còn mới cứng, dày cộp. Hắn cười khoái chí, quay ra nhìn tên cầm
đầu, đưa cọc tiền lên ngửi, hít lấy cái mùi hương đó một cách sảng
khoái và mãn nguyện…

“ Kinh tởm !”
- - -
Cậu tống vào mồm cả một đống cơm và kim chi, híp mắt cười nhìn mẹ. Còn bà thì nhìn đứa con non dại bằng ánh mắt trìu mến.

- Ăn chậm thôi kẻo nghẹn, con !

- Hì hì! _ Cậu nhai nhồm nhoàm đống thức ăn trong miệng, nuốt cái ực.

- Uhm… KiBum à, mẹ vẫn không hiểu… _ Bà bỏ lửng câu nói, băn khoăn không biết có nên nói tiếp câu nói còn dang dở hay không.

- Vâng ?

- Con lấy đâu ra số tiền ấy chỉ trong một tuần ?

KiBum khựng lại, ánh mắt thoáng dao động, cậu mỉm cười nhìn mẹ.

- Con tìm được việc rồi, mẹ ạ. Đấy là tiền lương tháng đầu cộng với
tiền lương được ứng trước vài tháng sau. Anh quản lí ở đấy tốt bụng lắm !

Bà GyuAh khẽ nhíu mày tỏ vẻ ngờ vực, song, bà nhìn thẳng vào đôi mắt
lấp lánh của đứa con trai bé bỏng. Sự ngờ vực như tan biến, niềm tin
trong bà trỗi dậy; bà khẽ mỉm cười hài lòng.

* * *

Màn đêm buông xuống là lúc bóng tối lại bao trùm ảnh vật nơi đây, bao trùm cả căn phòng nhỏ này…

Một cậu bé dáng người nhỏ nhắm nằm trong chiếc chăn bông dày ấm áp….

Căn phòng lạnh lẽo, ngột ngạt và đầy bóng tối đó lại hiện lên trước mắt
cậu. Cái xác của người phụ nữ trung niên treo trên trần nhà trở nên lạnh
toát. Mái tóc dài xõa xuống che lấp một bên mặt. Bộ áo trắng với những
vết máu loang lổ trở nên mờ ảo hơn trong bóng tối.

Người phụ nữ bỗng trợn ngược đôi mắt lên. Sau mái tóc đen dài, lấp ló
ánh mắt oán hận nhìn thẳng về phía cậu. Đôi mắt ầng ậng nước; những giọt
máu trôi dần ra khóe mắt rồi lăn dài trên gò má bà. Chúng cứ nối đuôi
nhau rơi trong không trung tạo thành những tiếng ‘ lách tách’ nhỏ để rồi
đọng lại trên nền gạch lạnh buốt những vũng máu đỏ thẫm…

Người đàn ông tiều tụy bị trói vào cây cột từ từ ngước đầu lên, trợn
tròn đôi mắt đầy hung ác lên nhìn cậu đầy oán hận. Từng giọt máu lăn dài
trên cánh tay ông. Bất giác, một bàn tay lạnh toát vuốt nhẹ lên khuôn
mặt bé nhỏ cảu cậu. Từng giọt máu lăn trên bàn tay ông cũng như thẩm
thấu dần vào vào da thịt cậu; một mùi tanh…

Đôi tay ông lần xuống, nắm lấy khẩu súng trên tay cậu rồi nhẹ nhàng dí
nó vào ngực cậu. Cái lạnh như thâm nhập vào cơ thể cậu, khiến cậu đau
buốt… Một cái lạnh sâu tận trong tim…

* ĐOÀNG *


- A…._ KiBum chợt bật dậy hét lên đầy sợ hãi. Trán cậu ướt đẫm mồ hôi.

Từng nhịp tim vang lên trong căn phòng yên tĩnh. Ánh trăng mờ ảo rọi
chiếu vào khung cửa sổ nhỏ, in bóng lên sàn gỗ một thứ ánh sáng mờ đục
mà huyền ảo. Cậu chợt rùng mình trước không gian tịnh mịch. Vồ vội lấy
công tắc đèn, cố tìm lấy thứ duy nhất đem lại sự bình yên cho cậu lúc
này.

Cậu ngồi bó gối, nép mình vào góc phòng. Đầu óc cậu hoàn toàn trống
rỗng, một nỗi sợ vây quanh cậu; nó như đang bóp chết cậu từng giây phút.
Tiếng thở vội của cậu phát ra đầy khó khăn, cả cổ họng trở nên khô rát.
Những giọt mồ hôi rịn đày trên trán, cả người KiBum nóng bừng, đôi bàn
tay cậu run run khiếp sợ. Cậu dựa đầu cạnh tủ quần áo, đôi mắt chập chờn
mãi không ngủ được.

* * *

- KiBum à ! Dậy ăn sáng đi con. _ Bà GyuAh gọi với vào phòng cậu, gõ nhẹ cánh cửa.

- Vâng ! Con ra đây !!!

KiBum mệt mỏi đứng dậy ra khỏi phòng, vệt quầng thâm dưới mắt đã hiện
lên đậm hơn và tâm trí cậu vẫn không thể nào yên ổn được lấy một giây.
Bữa sáng của cậu và mẹ diễn ra với một KiBum bần thần và một người mẹ
đang vội vã ăn nốt bát cơm để mau chóng đi làm.

Khoác tạm cái cặp cĩ kĩ của mẹ lên vai, câu tự thấy mình thật ngu ngốc
khi ném cả cái ba lô cho bọn chúng. Cậu tặc lưỡi cho qua chuyện và chào
mẹ đi học.

- Chiều nay KiBum sẽ về sớm, mẹ nhé !

Bà GyuAh mỉm cười hiền hậu với đứa con bé nhỏ, bà khép cửa và cũng tất bật quay vào nhà chuẩn bị đi làm.

MinHo nấp sau một góc cậy bằng lăng đã nhiều tuổi, anh nhìn theo cậu bé
đang sải bước trên con ngã nhỏ, rồi lại nhìn xuống bàn tay đang cầm
chiếc săn mùi xoa trắng. Nhăn mặt một lúc, anh lẩm bẩm gì đó rồi chạy
nha lại chỗ cậu, úp chặt chiếc khăn lên mặt cậu, tay còn lại giữ lấy một
bên vai của KiBum. Cậu choáng váng một lúc rồi cả người như mất hết ý
thức, ngả ra đằng sau, anh nhanh chóng đỡ lấy người cậu, xốc mạnh lên
vai và bước nhanh về phía chiếc xe màu đen đỗ gần đó.

* * *

Chiếc xe chuyển bánh về ngoại ô Seoul, chiếc kim đo vận tốc cứ nhấp nhô
lên xuống giữa 80 và 100 km/h. MinHo nhìn sang chiếc ghế phụ bên cạnh,
cậu đáng ngả đầu lên tấm kính cửa xe dày cộp, chốc chốc lại đập vào nó
do đường xóc. Anh tự nhủ chắc nó sẽ đau lawmsneeus cậu đang tỉnh. Mái
tóc nâu che lấp đôi mắt nhắm nghiền của cậu. Đôi môi cậu hơi cong lên.
MinHo tự cười trước vẻ đẹp mà đứa con gái nào nhìn vào cũng phải trầm
trồ, vậy mà bên trong cái vẻ đẹp ấy lại không được trọn vẹn…

- - -

Phía chân trời, một vầng sáng nhỏ khuất sau những đám mây đen xen kẽ
chúng là những tầng mây trắng cuối cùng còn sót lại của một ngày đầy
ngắng. Thời gian cứ thế trôi, những đám mây cũng dần biến mất, bầu trời
trở nên trong vắt ; thả xuống mảnh đất Seoul một màu xanh thấm đầy sự
bình yên.

Vùng ngoại ô Seoul – một nơi vắng vẻ không người qua lại. Chiếc xe màu
đen dừng lại trên một bãi đất trống trước một ngôi nhà cũ kĩ bị hoang.
Có lẽ căn nhà đã được xây dựng từ khá lâu nên dường như nó chỉ còn lại
cái khung nhà được làm bằng cột gỗ vững chắc cùng những thanh gỗ mảnh
được bó cẩn thận đan xen nhau tạo thành bức tường bao quanh nhà. Những
cọng rơm khô được rải ra thành từng lớp xếp chồng lên nhai tạo thành một
mái nhà.

MinHo bước xuống xe, anh đi vòng ra phía sau mở cửa rồi xốc nhẹ KiBum
lên. Tiến từng bước về phía ngôi nhà ; bước chân bông khựng lại, anh
nhìn thẳng về phía trước một hồi lâu rồi lại đưa ánh mắt liếc nhìn con
người đang gục đầu trên vai anh…

"Tiền bạc…
Danh vọng…
Quyền lực…
Sự bình yên của xã hội…
Và…
Tính mạng con người
Cái gì quan trọng nhất ?
Sao có thể dễ dàng vứt bỏ một mạng sống…
- Thứ quý giá mà tạo hóa ban tặng cho con người
Những người cùng tồn tại trong cái thế giới này
Điều đó…
Phải chăng là quá dễ ?!"
- - -
MinHo bước đến trước cửa ngôi nhà, đôi mắt anh trùng xuống, ánh
mắt thoáng do dự điều gì đó… Khẽ thở dài, anh ngước đôi con ngươi lên
đối diện với cửa ngôi nhà. Đôi mawys đầy quyết đoán, anh bước vào bên
trog. Căn nhà nồng nặc mùi ẩm ướt, những bước tường gỗ phủ đầy rêu. Mạng
nhện giăng đầy trên trần, lác đác vài chiếc bàn ghế cũ bám đầy bụi.
Nhìn một lượt xung quanh, anh dừng lại giữa ăn phòng nhỏ, đặt con người
trên vai xuống nền gỗ ẩm mốc…

Quay ra xe, MinHo lấy ra từ cốp một can xăng. Anh đi vòng quanh ngôi
nhà, dưới xăng lên bức tường gỗ bao quanh căn nhà… Đứng trước nó, đôi
mắt anh trùng xuống, cầm trên tay bao diêm nhỏ…

Xoẹt

Một ngọn lửa được thắp trên mảnh gỗ nhỏ. Ánh lửa vàng sáng rực lên trên
nền trời ; sưởi ấm bầu không khí lạnh lẽo nơi đây. Chợt, anh đưa tay ra
ném que diêm về phía ngôi nhà…

Một que diêm có thể tạo nên ngọn lửa…
Thì…
Liệu có thể cướp đi một sinh mạng ?!

Ngôi nhà bùng cháy, từng thanh gỗ bén lửa thật nhanh,ngọn lửa lan dần
vào bên trong. Sức nóng tỏa ra không trung. Những làn khói mỏng bốc lên
từ mái nhà, nhẹ bay vào không gian rộng lớn rồi dần tan biến. Những
tiếng ‘ lách tách ’ vang lên không ngừng. Cảnh vật trước mắt như một thứ
ảo ảnh lu mờ trước mắt MinHo. Ngọn lửa dần bao lấy ngôi nhà, ăn mòn sự
sống của một sinh mạng nhỏ bé và bóp nát một trái tim…

Một đôi mắt đang dõi theo toàn bộ sự việc cũng đau đớn, lặng thầm khép chặt hai mí mắt, tuôn rơi lệ…

Người ta nói, chết đi là một cách giải thoát cho con người, cho tâm
hồn. Chết, không phải là cuộc sống của bạn đã kết thúc ; chết, chỉ có
nghĩa là bạn đã hoàn toàn biến mất trong thế giới thực tại, và, chỉ còn
là một cái xác với những người xung quanh.

Nhưng, biết đâu, chết đi rồi lại có thể hóa kiếp thành chú bướm tự do
kia. Bay lượn trong không trung một cách vô tư. Trở thành một phần của
thiên nhiên, khoác lên mình một dáng vẻ hào nhoáng làm cho người ta si
mê, cuồng say. Cánh bướm ấy mang trong mình một kí ức của quá khứ không
thể nào quên, dù cho nó có chết đi sống lại cả trăm ngàn lần đi chăng
nữa vẫn không thể quên…

Anh à, em muốn giống như cánh bướm ấy lắm, dù cho không thể yêu anh,
không thể chạm vào bàn tay ấm áp cảu anh ; nhưng… chỉ cần có thể dõi
theo anh suốt cuộc đời này, nhìn thấy anh được hạnh phúc thì có lẽ… đó
đã là quá đủ.


"Thượng Đế ơi, hãy để cánh bướm ấy làm chủ linh hồn con nhé… "
End chap 3.

P/s: e mong mn có thể ủng hộ fic của e để e có thể tiếp tục vik cx như update. Sr mn vì sự chậm chễ này. Cảm ơn reader đã đọc và góp ý cho au. Kamsa!

http://twitter.com/#!/mouse_kut3_275

Sponsored content



Về Đầu Trang  Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết

 
  •  

Free forum | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất