..:: JongKey 1st Vietnamese Fansite ::..
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.
Bài gửiNgười gửiThời gian
Server Jx Cổ Kiếm . [Short-fic] Quà tặng Master Sun Nov 03, 2013 2:01 pm
[Oneshot] Hạnh phúc bỏ quên (JongKey) [Short-fic] Quà tặng Master Tue May 28, 2013 1:48 pm
[One-short] (Jongkey) Chụt! [Short-fic] Quà tặng Master Thu Apr 25, 2013 11:49 am
Anyeonghaseyo~ hân hạnh làm wen w mn~ e là Ken! [Short-fic] Quà tặng Master Tue Dec 11, 2012 9:31 pm
E là FoxHolic Mì đây ạ..chào mn nha [Short-fic] Quà tặng Master Tue Oct 23, 2012 11:23 pm
[LongFic] JongKey- Sa rang hae [Short-fic] Quà tặng Master Mon Oct 22, 2012 5:43 pm
Annyeonghasaeyo! ^^ mình là new JongKey shipper! mong đk làm quen vs mọi người! [Short-fic] Quà tặng Master Mon Oct 08, 2012 4:17 pm
[Other] JongKey couple [Short-fic] Quà tặng Master Mon Oct 08, 2012 3:29 pm
[17.09.11][Scans] SHINee trên tạp chí SWTICH Japanese [Short-fic] Quà tặng Master Sat Sep 01, 2012 7:41 am
Em là ma mới ạ!!!!! [Short-fic] Quà tặng Master Thu Aug 02, 2012 11:14 am

You are not connected. Please login or register

[Short-fic] Quà tặng

+4
miha_chan
Strawberry_97
Gau_peo_23
nhoxbo95
8 posters

Go down  Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

1[Short-fic] Quà tặng Empty [Short-fic] Quà tặng Wed Jan 12, 2011 8:39 pm

nhoxbo95

nhoxbo95
Members

- Author: Bo a.k.a Tiểu Lang a.k.a me :">
- Disclamer: Anh và cậu thuộc về nhau, dĩ nhiên không thuộc về au *chấm nước mắt*
- Category: General, Humor (?)
- Rating: K+
- Pairing: JongKey ( đương nhiên rầu ;)) )
- Note: Lâu rồi không viết, sau khi viết lại thì cách viết trở nên kì cục "kẹo" =.=!!! Hi vọng mọi người không quá thất vọng :((
- Summary: "Năm nào em cũng quên sinh nhật của hyung, năm nay lại muốn tặng quà sao ? Hyung không cần"



Đã post từ chap 1 đến chap 6 ở shineevn.net rồi. Hầu như mọi người đều biết ( hoặc không cũng không sao *chui vô góc tự kỉ* ). Ở đây, bo chỉ post từ chap 7 đến hết thôi. Những chap trước mời mọi người vào wp của bo để xem, thân.
Bo's wp : www.nocturne13.wordpress.com




Chap 7 Part 1

( Non beta reader - *tự kỉ* )


- YAH ! KI BUM !

- Hả ?






Nghe tiếng hét của cậu bạn, cậu quay đầu lại, và thứ duy nhất trước mắt cậu có màu cam cam và đang tiến tới với vận tốc ánh sáng.





BỐP





Sau cú va đập thần thánh đó thì những gì cậu nghe được chỉ vỏn vẹn hai chữ do tên nào đó hét lên với tông giọng không thể hoảng hốt hơn… giọng trầm ấm quen thuộc …


_ KI BUM !



..
.


- Ư … Đau… đau quá … ~



Tiếng rên nho nhỏ rít qua cổ họng cậu thoát ra ngoài, cảm giác cái đầu của mình đang tê cứng làm cậu khó chịu chau mày lại. Gắng mở mắt ra để đạp tên nào đó ngu ngốc đã đập trái bóng vào đầu mình, thật là phẫn nộ quá mà. Ứ ! Cái mặt quen thuộc mà bản thân cậu hiện tại chỉ cần nhìn thôi là đủ muốn rớt tim ra ngoài do tim đập quá nhanh.



- Tỉnh rồi sao ? Em không sao chứ ? Hôm nay làm gì như người mất hồn vậy ? Em vừa ăn một trái banh vào đầu đấy, có biết không ? Haiz, tâm hồn treo ngược cành cây thật là làm hyung lo lên lo xuống. Em không biết tự lo cho mình hử ? … blah blah blah



Một tràng vừa mắng vừa trách vừa sỉ vả vừa lo lắng từ mồm anh cứ thế mà tuôn trào không có điểm dừng. Anh cứ oang oang mà nói không thèm nhìn đến mặt cậu đang biến từ trắng bệch thành trắng hồng rồi đỏ cà chua, cậu cứ chuyển mặt như thế này mấy hãng mỹ phẩm chỉ có mà cạp đất ăn.



Cuối cùng cũng nhìn đến mặt cậu, tay anh lăm le bịch nước đá to đùng thẳng hướng cậu mà từ từ đi tới. Cảm giác không khí trong phòng đang trở nên khô đặc kì lạ, sát khí từ đâu ngùn ngụt chiếm lấy không gian, hơi lạnh từ túi nước đá dù cách xa mấy mét vẫn khiến cậu lạnh người run rẩy.



Cơ bản là cậu không sợ chườm nước đá, nhưng cả đời cậu chưa từng bị cái thứ lạnh lẽo ấy áp vào đầu, bình thường ăn kem đã cảm thấy đầu óc choáng váng vì lạnh rồi, nếu cái thứ ấy chườm vào chỗ đầu đang tê cứng không khéo cậu chết mất. Ấy là chưa kể vẻ mặt vênh váo, gian tà, xấu xa đang hiện diện trên khuôn mặt đẹp đẽ của anh. Chắc chắn là anh còn tức giận vụ tối qua cậu chườm nước đá lên cằm anh đây này. Đáng ghét Jong Hyun ! Đồ thù dài ! Cậu rủa thầm trong lòng.



- Babe ah ~ Ngoan ngoãn nào – thứ âm sắc kinh dị bảy phần gian tà ba phần tàn bạo vang lên, làm cậu bất giác giật thót người.

- Hyung … hyung ah… em khỏe … khỏe … mà … - cậu không kìm lòng được mà nấc lên mấy chữ rời rạc.

- Lại đây nào ~

- Không ~ Ah ~




Đau, đau chết mất, không được, cậu sắp khóc đến nơi rồi. Đồ đáng ghét Jong Hyun !



Ứ, gì thế này ?” Cậu tự hỏi mình, cảm giác cái thứ nước đá lạnh lẽo đang tê dại hoàn toàn những dây thần kinh phản ứng của bản thân, trong cái cảm giác lạnh lẽo đó lóe lên một cái gì đó âm ấm trên bàn tay đang nắm chặt lại.



Cậu mở mắt ra, tim ngừng một khắc rồi đập lại một cách khẩn trương …



Anh, đừng có như thế, đừng có trưng cái bộ mặt quan tâm ân cần điển trai của mình trước mặt cậu, đừng nắm lấy tay cậu, đừng bảo cậu bấu vào anh nếu cậu bị đau, đừng mà ... Cậu rên rỉ trong lòng, cảm thấy sóng mũi mình cay cay và rồi cậu không chịu nổi mà bật khóc như đứa trẻ.



- Đau lắm sao Ki Bum ? Em không sao chứ ? Hyung mạnh tay à ? – Anh dừng tay, lấy túi nước đá ra, xoa xoa chỗ đau của cậu rồi cúi người xuống, nhìn thẳng vào mặt cậu đang đỏ đi từng phút một

- Không … không có … hyung … hyung … à… em không sao … hyung …

- Ừ, cứ nắm lấy tay hyung này. Dù gì cũng đắp hết đống nước đá này mới được về đó. Hyung xin thầy nghỉ tiết rồi.




Cậu ngoan ngoãn gật đầu, chưa từng nghĩ mình sẽ tỏ ra đáng yêu dễ nắm bắt trước mặt anh như thế này. Không quan tâm, cậu hiện tại cơ bản là không muốn quan tâm điều đó nữa. Cậu, một chút gì đó, muốn bàn tay ấm áp này thuộc về mình …


.

.

.


Sau khi ngồi bấu víu đến đỏ cả tay của anh, túi nước đá đáng hận cũng chịu buông tha cho cái đầu tê nhức rần rần của cậu. Mếu máo nhăn mặt nhăn mày, cậu cứ dây dưa mãi không chịu về mặc cho anh cứ liên tục nắm tay cưỡng chế kéo đi. Anh đói rã ruột, cả ngày mệt mỏi lo lắng cho cậu làm anh muốn phát sốt lên được, con người ngờ nghệch thế này mà buông lỏng không chừng sẽ tự mình đập đầu vào đâu đó nữa thì khốn khổ. Cậu nhùng nhằng mãi không đi vì đợi Jae Ha ra, cậu đã hứa sẽ để anh với cô ấy về cùng …



Cậu đang nghĩ ngợi linh tinh một số thứ, “lại” nghĩ ngợi một số thứ không nên nghĩ mới đúng. Chẳng biết từ khi nào, nhìn thấy anh với Jae Ha vui vẻ đi cạnh nhau làm cho bụng cậu cồn cào và tâm tính cậu chùng xuống. Cảm giác con đường quá dài mặc dù ngày nào cậu cũng lững thững đi trên nó. Nhưng hôm nay khác rồi, kẻ luôn quấy phá cậu không còn đi bên cạnh nữa mà đã ở phía trước của cậu, cách chừng ba mét. Cậu muốn với tay ra kéo kẻ đó lại, muốn hắn phải ở cạnh bên mình. Cậu cảm thấy lòng mình như lửa đốt …



Anh ngoài mặt thì tươi cười nhưng trong tâm lại khó chịu. Không phải anh ghét Jae Ha gì cho cam, tại anh lo kẻ ngốc đang ở đằng sau không biết có chú ý đi đứng hay không, chả biết cái đầu bị banh đập vào có ổn không, không khéo đi vài bước lại vấp cái hố nào đó thì khổ đời. Quay lại nhìn cậu một chút, anh giật thót cả mình. Cái cậu nhóc mặt mày cười tươi như hoa có pha lẫn chút ngờ nghệch ngày nào của anh sao bây giờ đâm khó coi thế này ? Mặt mày ủ rũ, thật làm anh bức bối khó chịu.



Đường có dài đến mấy cũng phải hết, đi mãi cho mòn giày mỏi chân tróc mặt đường à ?



Chẳng thèm chào JaeHa một tiếng, cậu cứ thế đẩy cửa rào đi thẳng vào nhà mình, bỏ lại anh cứng cả cổ họng không nói được gì. Cậu biết mình không nên làm thế, nhưng chả hiểu sao trong lòng cảm thấy bức bối quá, muốn đập phá cái gì đó cho hả hê, muốn một lần thử vùng vẫy trái với tính nết của mình. Đóng sầm cửa phòng lại, cậu tựa mình vào cánh cửa rồi thả mình trượt dài xuống, ngồi thu mình lại, hai tay bó gối.



Cậu cảm thấy mệt mỏi, hai mắt díp lại mặc dù bụng cậu thì đã bắt đầu có cảm giác cồn cào. Đói, cậu biết mình đang đói, nhưng không hiểu sao bản thân lại không muốn ăn gì hết. Cậu cứ ngồi ở đấy cả buổi trưa, đến nỗi thiếp đi lúc nào không biết…



Giấc ngủ ngắn của cậu chẳng kéo dài được lâu, chưa gì là đã có con khủng long bay từ ban công hàng xóm sang phòng cậu rồi.



- Ki Bum, sao em lại ngồi đây ngủ thế ? Em mệt lắm à ?


“Hư hư hư ~~~” Chả muốn trả lời nữa, mấy tiếng rên rỉ cứ nghẹn lại trong cổ họng cậu không thoát ra. Dụi dụi mắt rồi gượng đứng dậy, chẳng biết sao cậu lại cảm thấy mệt mỏi như thế này, toàn thân không còn chút sức lực nào nữa. Đi vài bước là cậu đổ ập lên giường, cứ thế mà nằm dài ra luôn, không cựa quậy.


- Bummie, khó chịu lắm sao ? Em chưa ăn gì phải không ? Nè nè nè, nằm lại ngay ngắn tí đi nào.



Jong Hyun thấy cậu cứ như “người đã chết” mà lòng không khỏi lo lắng. Cậu nhóc này hôm nay trở chứng làm anh hoàn toàn không biết phải làm sao nữa. Tự dưng lại trở nên tự kỉ thế này, bình thường vui vẻ hung tợn lắm, có bệnh cũng không vật vờ như vậy. Anh ngồi lên giường, dùng sức kéo cậu lại nằm cho ngay ngắn.



Chưa gì cậu đã bất tỉnh nhân sự rồi, mặc cho anh kéo đẩy kiểu nào cũng không mở mắt. Thở dài ~ Nếu anh không mua thức ăn chắc chắn cậu nhỏ của anh sẽ nhịn đói cho tới ngày mai mất. Khuôn mặt bầu bĩnh với hai con mắt nhắm nghiền nhỏ xíu như hai cọng chỉ, làn da trắng ngần mềm mại không ngừng thu hút đôi mắt của anh. Dù biết là cậu rất đáng yêu, từ bé đã vậy, nhưng anh không ngờ gần đây cậu trở nên “xinh đẹp” như thế này. Khẽ mân mê tóc mai trên trán cậu, anh vuốt nhẹ rồi hôn lên trán. “Cậu bé của anh, không có anh cậu sẽ ra sao hử ?”. Anh đứng lên ra khỏi phòng, định bụng đi mua chút gì đó cho cậu, không là ngày mai cậu chỉ còn là cái xác khô thôi.



Cánh cửa nhẹ nhàng đóng lại, đôi mắt khẽ mở, nụ cười vui vẻ với đôi má đang chuyển sang màu hồng phấn hiện hữu trên khuôn mặt của ai đó.



TBC

2[Short-fic] Quà tặng Empty Re: [Short-fic] Quà tặng Sun Jan 16, 2011 1:11 pm

Gau_peo_23

Gau_peo_23
Members

Hixxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx

Cái fic này quá kute luôn. Em đã đọc bên Babu rồi nhưng mới chỉ đến chap 6. Fic đem đến cho em cảm giác lâng lâng hạnh phúc không chịu được.

Cách viết nhè nhẹ, tình cảm của JongKey như là một mầm cây nhỏ vậy. Chỉ là chưa ai dám thú nhận với người kia thôi. Tuy viết ở ngôi thứ ba nhưng người đọc vẫn cảm nhận được tâm trạng của hai người. Kibum cuối cùng cũng muốn giữ Jjong cho mình rồi. Chỉ là em muốn ss đào thêm một chút về suy nghĩ của Jjong thôi.

Thật sự thích cái chi tiết cuối chap lắm. Đọc nó thì thấy rằng Kibum vẫn mãi chỉ là một cậu bè đáng yêu như lần đầu tiên gặp Jjong thôi.Thích cả nụ cười trên khuôn mặt Kibum lúc Jjong đi khỏi. Cảm thấy tình cảm hai người này nhẹ quá, đáng yêu quá, chỉ cần nhìn người kia vui là đã vui rồi.

Well, đây thật sự là một cái com nhảm. Mong ss mau ra chap mới. ss fighting!

3[Short-fic] Quà tặng Empty Re: [Short-fic] Quà tặng Sun Jan 16, 2011 2:30 pm

nhoxbo95

nhoxbo95
Members

Chap 7 Part 2






Cậu đã ngủ li bì đến tận giờ cơm tối mới thức dậy, cũng vì đói quá nên cậu mới miễn cưỡng mở mắt. Chỉ nghĩ đến việc lết thân xuống bếp nấu nướng là cậu đã cảm thấy xương cốt trên người mình rã rời ra từng mảnh rồi. Đang lăn qua lăn lại nghĩ cách nào có ăn mà không phải vận quá nhiều sức lực thì đập vào mắt cậu là mảnh giấy nhắn màu xanh lá đang phất phơ trên đèn ngủ.



“Hyung mua thức ăn rồi đó, em thức thì mở tủ lạnh lấy ra hâm nóng lại nhé. Ăn xong thì ngủ sớm đi. Hyung đẹp trai kí tên <3



Cậu bật cười, chưa từng thấy ai ghi lời nhắn như anh hết. Cái gì mà “Hyung đẹp trai kí tên” chứ, anh dạo này hâm quá vậy. Tâm trạng đột nhiên vui vẻ lạ thường, cậu tốc chăn qua một bên rồi phóng nhanh xuống dưới nhà bếp. Quả là có thức ăn ~ Thật là tuyệt vời mà. Thế là cậu cứ như tên ngốc vừa ăn vừa cười một mình trông kì lạ vô cùng.




Sau khi đã lấp đầy cái bụng của mình, cậu phè phỡn ngồi nhìn đống hỗn tạp rác thải mà mình gây ra, lấy tay xoa xoa bụng và hình như cậu hoàn toàn không có ý định dọn dẹp chúng. Ăn nhiều no bụng thật là quá chừng khó chịu mà, cực khổ lê lết lên phòng rồi nằm vật ra không ngồi dậy học bài được gì nữa hết.



Đang nằm dài trên giường thì chợt có một bóng đen từ cửa sổ nhảy vào, nhanh chóng đi đến bên giường và dùng chân lay lay cậu.



- Ăn rồi đấy hử ? Con heo nhỏ, huyng mua nhiều không có nghĩa là em phải ăn hết đâu.

- Hứ, kệ em chứ - cậu lườm anh, xoay mặt qua bên kia

- Này, đối xử với hyung thế đó àh ? Hyung là người mua thức ăn cho em đó.

- Thế hyung muốn em nhào tới ôm hôn hyung à ? – cậu liếc anh, chau mày tức giận

- Ừ, phải đấy - anh xoay mặt cậu lại, gần như nằm đè lên trên cậu, một cự ly vừa đủ để thực hiện hành vi “cưỡng hôn”.

- Aaaaaa ! – cậu hét lên, vung tay chân loạng xạ

- Hự !





Khỏi cần nói cũng biết tiếng “Hự” thống khổ đó từ ai mà ra và vì lí do gì. Cậu lập tức đạp anh ra rồi ngồi thở hổn hển, ráng lấy lại chút không khí và điều hòa nhịp đập của tim. Tí nữa là tim cậu bắn ra ngoài rồi, thật là nguy hiểm mà.




Bình tĩnh lại một chút, cậu lườm anh muốn rách mắt, sát khí ngùn ngụt tăng cao. Anh thoáng rùng mình rồi vội vàng trưng ra một nụ cười cực kì quyến rũ. Anh biết, mỗi khi cậu giận anh, anh chỉ cần làm cái gì đó trông thật dễ thương là cậu sẽ nguôi giận liền. Điều này luôn đúng, và đến bây giờ cũng thế, chẳng mấy chốc cậu đã xìu xuống rồi.




- Nè, hôm nay Jae Ha lớp em trông có vẻ vui nhỉ, tíu tít mãi ~ Trông dễ thương lắm.

- Hyung nghĩ thế à ? – cậu đột nhiên ngồi nhích ra xa anh, dựa lưng vào đầu giường

- Ừ, không đúng sao ?

- Sao cũng được.

- Hả ? – anh ngạc nhiên, bình thường anh nói về cô gái nào cậu cũng sẽ hứng thú lên mà ngồi hỏi mãi.

- Em bảo là sao cũng được. Hyung về đi, em còn học bài – đột nhiên cậu lại gắt lên

- A … ừ… Học sớm rồi ngủ sớm đó. – anh nhìn cậu một chút rồi nhanh chóng ra khỏi phòng.




Bóng đen kia vừa khuất là cậu ngồi thu mình lại. Cảm giác kì lạ không tên cứ làm cho bụng cậu cồn cào, cảm thấy chán nản, một chút ý muốn học bài cũng không còn. Cứ muốn đập phá cái gì đó cho hả giận, cơ mà cậu đang giận cái gì chứ, thật không thể hiểu nổi mà. Cố gắng xua đi cái cảm giác kì cục đó, cậu ép mình vào bàn học và bắt đầu cắm cúi làm bài tập.



.
.
.




Chẳng mấy chốc đã hơn 12h rồi. Hồi trưa ngủ nhiều quá nên hiện tại cậu không cảm thấy mệt mỏi lắm. Cứ thế mà tiếp tục tìm hết tất cả bài tập của các môn ra mà làm, cậu có cảm giác cậu mà dừng lại thể nào cũng sẽ bị cái thứ không thể gọi tên đó làm cho đau dạ dày rồi sao đó lại có cảm giác chán đời. Đang chăm chú vào mấy cái bài tập số học thì điện thoại rung rung lên.



“Sao còn chưa ngủ hả ? Không nghe hyung bảo gì sao ? Biết mấy giờ rồi không ?
From : JongHyun”




Cậu mỉm cười, tay hí hoáy bấm điện thoại …








Anh từ lúc về phòng đến giờ không ngừng tự kiểm điểm lại bản thân xem hôm nay có chọc giận gì cậu không, có nói hớ cái gì không mà cậu tâm tính lại thất thường như thế này. Vừa học bài giết thời gian vừa lo lắng cho cậu nhóc bảo bối của anh, người duy nhất mà anh luôn quan tâm đến. Gần 12h rồi, anh ngã vật lên giường, coi như đống bài tập của tuần này đã giải quyết xong hết, ôi nhức đầu. Đêm lại kéo đến, căn phòng bên ngoài ban công vẫn sáng đèn, cậu chưa ngủ sao ?



Anh biết mình thích cậu, anh biết từ lâu lắm rồi, có lẽ là từ cái hồi mà cậu vừa chuyển đến khu phố, từ cái hồi mà mặt cậu đỏ ửng lên rồi chạy đi. Cố chấp yêu mến cậu, anh biết điều này là không đúng, hai đứa con trai thì làm sao có thể yêu đương được chứ. Anh đã giữ tình cảm của mình hơn mười năm nay rồi, càng cố giữ nó không biểu lộ ra ngoài thì nó càng trở nên lớn mạnh hơn.



Càng cố gắng hẹn hò với các cô gái khác càng làm anh yêu cậu hơn. Tất cả các cô gái anh đã từng hẹn hò và đã từng chia tay đều với một lí do duy nhất, vì anh luôn quan tâm đến cậu nhiều hơn họ. Làm cách nào đây ? Ngay cả khi hẹn hò, anh cũng không thể ngừng nghĩ đến cậu và nói về cậu với họ. Nghe thật vớ vẩn nếu bảo là ghen với con trai, nhưng tần suất xuất hiện của cậu trở nên quá dày đặc và họ không còn cách nào khác là phải chấm dứt với anh.



“Cậu bé của anh, làm cách nào để cậu biết rằng anh yêu cậu đến mức nào ?”



“Cậu bé của anh, liệu cậu có yêu anh không ?”





Anh cười nhạt, đã bao lần anh nghĩ như thế, đã bao lần anh muốn nói lời yêu với cậu, đã bao lần những câu từ đó nghẹn cứng lại trong cổ họng của anh không thoát ra. Anh nhìn cái cách cậu cười với anh, nhìn khuôn mặt thiên thần của cậu mà lòng anh đau thắt lại. Nếu nói với cậu những gì anh giữ trong lòng, có thể cậu sẽ ghét anh, sẽ rời xa anh, lúc đó anh có lẽ sẽ chết mất.



Mười năm, một lời yêu không thể nói ra.



Anh thở dài, tay bấm điện thoại nhắn cho cậu một tin nhắn bắt cậu đi ngủ. Không biết chuyện gì xảy ra mà hôm nay cậu lại điên cuồng làm bài tập như thế này, đã 12h rồi còn gì. Nhắm mắt lại, cảm giác đau đau âm ỉ lại kéo đến, cậu đang dần rời xa anh, dần dần …


Điện thoại rung rung.


“12h03
From : Bummie”




Nhóc con này, hỏi “mấy giờ” là để nhắc cậu đi ngủ chứ có phải là bảo cậu xem giờ giúp đâu chứ. Anh đơ hết mất giây, không biết nên ôm bụng cười rũ rượi hay làm cái gì. Đúng là nhóc con, không biết bao giờ mới lớn được.



Vứt điện thoại sang một bên, anh hướng tới ban công. Nếu không dùng đến bạo lực thì nhất định không khiển được cậu mà.







Cậu đang hí hửng với tin nhắn đầy IQ của mình. Lâu rồi không đùa giỡn với anh kiểu này. Tâm trạng phấn khởi chẳng hiểu sao lại không còn ý muốn làm bài tập nữa, có lẽ cậu làm nhiều quá nên quá tải rồi chăng ? Dẹp tập vở rồi đứng dậy, cơ mà đứng dậy mới biết mình mệt đến mức nào. Chân run lên rồi tiếng răng rắc từ chân đến lưng cứ thi nhau kêu lên, biết thế này cậu đã không ngồi xếp bằng để làm bài tập rồi. Chết, chân tê hết rồi, không thể đứng được.



- A … không … - cậu bất giác kêu lên khi cảm thấy thân mình bắt đầu loạng choạng ngã ra sau.





Huỵch






“Thôi rồi, kiểu này dập mông hay đập đầu vô cạnh giường là cái chắc” cậu rên rỉ trong đầu, nhắm tịt mắt lại đợi cơn đau từ mông hay sao gáy truyền lên các dây thần kinh. Quái lạ, sao chả thấy đau gì cả vậy, chỉ có cảm giác âm ấm …



- Em có thể đứng lên được không ? Em mập lên đó, Ki Bum...



Thanh âm bảy phần rên rỉ ba phần than vãn từ phía sau cậu truyền tới. Mở mắt ra định thần lại mới biết là cậu đã ngã lên anh, chắc lúc cậu đứng lên anh đã leo ban công sang. Tình hình hiện tại thật là quá ba chấm mà. Cậu ngồi ngay trong lòng anh, quay mặt lại chỉ cách mặt anh một khoảng nhỏ xíu. Tim cậu lại đập mạnh bạo hơn bao giờ hết, có cảm giác như cậu có thể cảm nhận được lồng ngực mình đang rung lên.



- Em làm gì thế ? Hyung chịu không nổi đâu đó, đứng lên nào.



Anh lại tiếp tục rên rỉ trong khi cậu luống cuống đứng lên. Chỉ mới đứng lên được một chút, anh đang thở phào nhẹ nhõm thì … cậu trượt chân và ngã thêm một lần nữa.



“Ouch ! Ư …”



Anh thống khổ kêu lên khi một lần nữa bị cậu ngồi đè lên người. Tức nước vỡ bờ rồi.



- YAH ! KI BUM ! EM ĐỨNG LÊN CŨNG KHÔNG ĐƯỢC SAO !!!



Cậu lại luống cuống đứng lên, vịn tay lên ghế để chắc rằng mình sẽ không té ra đằng sau nữa. Đứng lên được rồi cậu quay ra sau đỡ anh dậy. Hơi bực một chút, cậu có mập lên nhiều lắm đâu, có cần phải nói thế không chứ.



- Hyung ah, có sao không ? Em xin lỗi mà … - cậu phụng phịu trề môi ra, lo lắng nhìn anh

- Khụ khụ … chưa chết đâu – anh ho vài cái, ngồi lên giường, tay ôm lấy bụng mình – Em có biết em nặng đến mức nào không ?

- Cái gì chứ, em có mập lắm đâu nào – cậu tức giận gắt lên

- Được rồi được rồi, bây giờ em chịu đi ngủ chưa hả ? Mai còn đi học đó.

- Em biết rồi, hyung đừng có lúc nào cũng coi em là con nít chứ.

- Em tự xem lại bản thân đi rồi hãy trách hyung.

- Hứ ! Hyung về đi. Em đi ngủ - cậu lại gắt lên, và bây giờ là giận thật sự.




Bị thô bạo kéo ra khỏi giường, anh chỉ còn có thể nhìn cậu giận dỗi leo lên giường, trùm chăn lại phủ kín cả đầu.



- Được rồi, ngủ ngon nhé, Bummie của hyung – anh nói, tay khẽ chạm vào vai cậu qua tấm chăn dày.

- …




Anh im lặng tắt đèn, nhẹ nhàng rời đi.



“Bummie của hyung ~”, cậu co người lại trong chăn. Chỉ một câu nói là lòng cậu lại rộn ràng và tim cậu lại lệch nhịp…

4[Short-fic] Quà tặng Empty Re: [Short-fic] Quà tặng Sun Jan 16, 2011 5:00 pm

Strawberry_97

Strawberry_97
Admin

Ôi ss ơi, cái fic của ss bị tuyệt vời ấy [Short-fic] Quà tặng 80926
Chap nào cũng hay và pink hết
JongKey trong này đều chong xáng và dễ thương nữa [Short-fic] Quà tặng 375995
Hix, cứ thế này thì phải có một người bày tỏ trước chứ
Không thì cả hai sẽ mãi mãi phải che dấu tình cảm của mình
Hihi, ss mau ra chap mới nhé
Hóng chap mới của ss nhiều ạ [Short-fic] Quà tặng 321181

https://jongkeyvn.forumvi.com

5[Short-fic] Quà tặng Empty Re: [Short-fic] Quà tặng Sun Jan 16, 2011 5:31 pm

miha_chan

miha_chan
Super Moderators

yeah~
com đây

fic em ngập 1 màu pink
nó quá pink so với cái fic đen tối của ss [Short-fic] Quà tặng 548430
dạo này ss bị ngu khoảng com nên không biết com gì cho cả ~.~

thôi thì lần sau em nhé ^^


@Dâu: tạo cái nút thank đi e =''=

6[Short-fic] Quà tặng Empty Re: [Short-fic] Quà tặng Sun Jan 16, 2011 8:36 pm

L_SHINee

L_SHINee
Moderators

ss ơi,mong ss mau mau viết tiếp đi ạ.ss viết hay lắm.

7[Short-fic] Quà tặng Empty Re: [Short-fic] Quà tặng Sun Jan 16, 2011 10:34 pm

Gau_peo_23

Gau_peo_23
Members

Fic bị pink. Cuối cùng thì em cũng đã biết được lý do các cô gái khác chia tay Jjong.

Cái lý do quá kute. Cách để lại lời nhắn đậm chất tự sướng.

Fic pink quá đỗi, làm em vừa đọc vừa cười ngoác miệng.

Mỗi chap đều chứa đựng những niềm vui nho nhỏ. JongKey đáng yêu như vậy không biết cô bé Jae Ha kia sẽ làm gì đây.

Cái com bị nhảm vì căn bản em không biết nên com gì. Chờ chap tiếp. ss fighting!


P/s: Mong ss post thêm cả cái fic 'Tối thứ bảy' nữa nhé.

8[Short-fic] Quà tặng Empty Re: [Short-fic] Quà tặng Tue Jan 18, 2011 10:36 pm

phanhanhphuong1997

phanhanhphuong1997
Members

Uh, hay thật.
Admin ơi, cái fic của b. đâu r`?

9[Short-fic] Quà tặng Empty Re: [Short-fic] Quà tặng Sun Feb 06, 2011 10:04 pm

kun275


Moderators

kiupta..............
pink dã man :))
ss mong post chap mới ss nhá
e bị thik cái cách vik của ss ý xD

http://twitter.com/#!/mouse_kut3_275

10[Short-fic] Quà tặng Empty Re: [Short-fic] Quà tặng Sat Feb 12, 2011 10:30 pm

jungsungah32

jungsungah32
Members

Hóa ra là cái fic này nó chưa end sao trời!
OMG~
Ta đã đọc hết chap 7 cái fic nàng bên babu rồi!
Ta cứ tưởng bở là bên này sẽ có chap 8 cơ mà ta đã nhầm!
Ta thích cái cách nàng viết về tình yêu của chúng nó.
Nhẹ nhàng và pink từ đầu đến cuối!
Thật sự là ta rất muốn fic ta nó cũng pink như thế nhưng thật sự thì ta vẫn làm cho nó rất ư là đen + tối =))
Nàng cố gắng ra chap mới nhé!
Thật sự thì mấy cái đoạn nó cứ dài ngoằng + díu vào nhau khiến ta hơi khó chịu (ta cận nặng). Nhưng thôi không sao vì nó là short fic. Chứ nó mà là long fic thì ta dội bom nàng ngay lập tức =))
Nói thật là ta không giỏi com dù ta luôn đe dọa mọi người com fic cho ta!
Bây h ta có thể hiểu nỗi lòng của những kẻ muốn com mà không biết com gì! (Dù vậy thì đọc fic vẫn phải com cho ta :>:): )
Thôi ta nói nhảm vậy là đủ rồi!
Nàng cố ra chap mới đi nhé!
Ta sẽ lên giường nằm đợi =))

11[Short-fic] Quà tặng Empty Re: [Short-fic] Quà tặng Tue Feb 15, 2011 3:56 pm

nhoxbo95

nhoxbo95
Members

Cám ơn mọi người vì đã xem và comt fic cho bo nhé *cưỡng hôn*
Xin lỗi vì đã để mọi người phải chờ đợi quá lâu, và có thể còn phải chờ đợi thêm một thời gian nữa T^T

Nói trước một chút sẽ mất vui, cơ mà bo muốn tiết lộ chút ít *ngại~*
Bo không nghĩ là shortfic này sẽ có happy ending đâu, những chap sau sẽ ngày càng sad. Mặc dù bo chưa biết kết thúc của nó như thế nào, nhưng mà bo nghĩ nó sẽ ngập tí nước mắt *cười*

Anyway, cám ơn mọi người và hi vọng mọi người sẽ tiếp tục kiên nhẫn cũng như ủng hộ cho fic đến được chặn cuối cùng nhé :*

12[Short-fic] Quà tặng Empty Re: [Short-fic] Quà tặng Sat Feb 19, 2011 3:33 pm

nhoxbo95

nhoxbo95
Members

Chap 8



“Ki Bum, em đã tự thức dậy đi học đấy à ?”

Anh tiến đến chỗ cậu, khẽ kéo ghế ngồi xuống.

“Ừ” cậu hờ hững đáp, mắt vẫn dán chặt vào cuốn sách dày cộm.

“Em sao thế ?” anh nhìn cậu, cảm thấy ở cậu có điểm khác thường ngày.

“Chẳng sao cả. Từ đây về sau em sẽ cố gắng tự thức dậy đi học, em nghĩ hyung không cần đánh thức em mỗi ngày nữa đâu”


Cậu nói thật bình thản, có chút cáu gắt trong giọng nói. Gấp sách lại rồi đứng lên đi mất, cậu hoàn toàn không nhìn đến anh, cứ thế một mạch rời khỏi thư viện.


Anh im lặng ngồi đó, nhìn bâng quơ vào cái ghế trước mặt rồi chợt thở dài. Từ sáng khi biết cậu khóa cửa ban công, anh đã nghĩ có chuyện không ổn. Sau khi nghe cậu nói, anh mơ hồ cảm thấy điều mà anh lo sợ nhất đang đến, mỗi lúc một gần hơn.


Tựa cằm lên tay, anh thở dài, cố nén cái cảm giác nhói đau ở con tim mình.



.
.
.



Kể từ hôm ấy, cậu im lặng né tránh anh và anh cũng cố gắng không gặp cậu. Những buổi sáng ồn ào đã biến mất, những đêm ngắm sao trên mái nhà và những bản tình ca tự sáng tác cũng không còn nữa.



Anh vứt cây guitar vào góc phòng, thở dài ngao ngán nhìn những bản nhạc của mình. Nếu viết bài hát dành tặng người mình yêu nhất mà người đó thậm chí còn không muốn nhìn mặt mình thì bài hát ấy sẽ trở nên vô vị lắm phải không ?



Chẳng biết từ bao giờ anh dành hết thời gian của mình vào Jae Ha. Những tin nhắn linh tinh và những cuộc điện thoại kéo dài cứ diễn ra mỗi tối. Ngày cuối tuần phủ kín những kế hoạch đi chơi của hai người. Sáng sớm đợi Jae Ha cùng đi học và tan học lại cùng cô ấy về nhà. Anh cố gắng để hình ảnh của cô ấy lấp đầy trong tim mình.



Anh sợ, anh sợ mình sẽ nhớ đến cậu.



Cuộc sống hằng ngày của anh gắn liền với cậu đến mức những thói quen của anh đều do cậu tạo nên. Thức sớm gọi cậu dậy mỗi ngày, đi học cùng cậu và về nhà cùng cậu, tối tối nhảy sang phòng giúp cậu làm bài tập rồi nhắc nhở đi ngủ, cuối tuần cùng cậu đi nhà sách hoặc ra công viên và hôm nào trời đẹp sẽ cùng cậu ngắm sao. Khi có việc buồn thì cả hai sẽ ngồi xem phim ma với nhau, đến đoạn cao trào thì lưng anh sẽ trở thành bức tường cho cậu núp. Ngay cả sở thích viết nhạc cũng do cậu mà có, anh đi giày có lót thêm đế cũng vì muốn trông mình cao hơn cậu một chút.



Anh cảm thấy mệt mỏi, con đường đi học đầy ấp những kỉ niệm của anh và cậu, mỗi bước đi làm cho lòng anh thêm phần đau buốt. Mỗi khi mỉm cười với Jae Ha, anh lại càng đau lòng hơn. Nghĩ đến việc cậu vì muốn rời xa anh mà giới thiệu Jae Ha cho mình, nụ cười của anh trở nên méo mó và tắt dần.



Nhìn sang bên kia, cánh cửa màu xanh lạnh lẽo vẫn đóng kín. Đêm với anh trở nên thống khổ hơn bất cứ điều gì. Những cảm xúc đè nén, những kỉ niệm, những thói quen và hình ảnh của cậu cứ tua đi tua lại trong đầu anh.



Anh biết mình có cố gắng thế nào cũng không thể quên được cậu, anh biết cậu đã trở thành một phần quan trọng trong cuộc sống của anh. Mỗi hành động của anh đều khiến anh nhớ đến cậu hơn bao giờ hết.



Trong đêm yên tĩnh, vang lên âm thanh trầm ấm của guitar …


.
.
.


Cậu vùi đầu vào đống bài tập linh tinh và mở lớn âm lượng của tai nghe, đủ để át tiếng đàn guitar. Có lẽ anh đang sáng tác một bài hát nào đó cho JaeHa, tận sâu trong đáy lòng mình, cậu hoàn toàn không muốn nghe thấy những âm thanh đó.



Lúc trước, đôi khi anh cũng viết một vài bài hát nào đó cho người yêu của anh, cậu không cảm thấy khó chịu mà còn khá là thích những giai điệu đó. Tuy ngoài miệng là chê bai đủ thứ nhưng những bản ghi âm của anh cậu đều lưu hết lại trong máy nghe nhạc. Cảm giác ánh nhìn của anh lúc nào cũng hướng đến cậu mỗi khi ôm guitar hát làm cho cậu vui vẻ đến lạ thường.



Xếp sách vở lại và uống vội viên thuốc đặt trên bàn, cậu ngã xuống giường rồi cuộn mình vào chăn. Cả tuần nay tối nào cậu cũng ép mình đi ngủ sớm bằng những viên thuốc ngủ của mẹ. Sáng ra ăn vội vàng thứ gì đó mà mẹ cậu chuẩn bị rồi nhanh chóng đi học để không gặp anh và Jae Ha.



Trong lớp thường trực bên cậu là cái máy nghe nhạc thân yêu, mỗi giờ ra chơi cậu đều trốn vào vườn sinh vật của trường và lặng lẽ ngồi nghe nhạc. Cậu biết là nếu ngồi trong lớp, thể nào cũng sẽ chứng kiến những màn vui đùa đầy tình cảm của anh với Jae Ha.



Gần đây, việc nói cười trở thành một việc làm hết sức xa xỉ với cậu.



Im lặng nghe bản ghi âm bài hát lúc trước anh sáng tác, cậu thả lỏng bản thân để tiếng thở dài được trút ra thật nhẹ nhàng.



Cậu biết cậu nhớ anh.



Cậu không thể ngừng nghĩ đến anh mỗi lúc cậu làm một việc gì đó. Làm bài tập không được thì lại bất giác đứng lên nhờ anh giúp, sách mới xuất bản là cậu vội vả ghi giấy rồi đi rủ anh đến nhà sách, đọc thấy thông tin có mưa sao băng thì hối hả tìm anh lên lịch ngắm sao. Nhưng trước khi cậu kịp gặp anh thì cánh cửa ban công đã nhắc nhở cậu một điều quan trọng là cậu không thể và cũng không được gặp anh.



Nhìn ổ khóa nằm lạnh lẽo trên cửa, cậu tự trách bản thân sao lại có thể trở nên ngớ ngẩn như thế này. Không cần có anh, cậu vẫn có thể tự làm mọi việc thật tốt mà.



Đột nhiên, cậu cảm thấy mọi thứ thật đáng chán.


.
.
.



“Ki Bum àh !”


Jae Ha gọi cậu, tay cô ấy với lấy cái tai nghe to sụ đang bịt kín tai cậu ra. Giọng nói vui vẻ và tràn ngập hứng khởi của Jae Ha làm cậu giật mình.


“A, có chuyện gì thế ?”


Cậu tắt máy nghe nhạc, mỉm cười một chút hỏi Jae Ha.


“Hai ngày nữa là sinh nhật Jong Hyun sunbae. Tớ đã rủ anh ấy đi du lịch cùng với gia đình và anh ấy đã đồng ý đấy” Jae Ha hào hứng vừa cười vừa kể cho cậu nghe.

“Vậy thì tốt quá nhỉ” cậu cố tỏ ra vui vẻ rồi chợt nhận ra mặt mình không thể biểu lộ được tí cảm xúc nào hết.

“Cậu có thể đi cùng không ? Cậu với Jong Hyun sunbae là hàng xóm lâu năm mà, với lại cậu còn là … là người mai mối cho tớ và anh ấy nữa” những từ cuối cùng được thốt ra với âm lượng nho nhỏ và khuôn mặt ửng hồng của Jae Ha.

Người mai mối sao ? Chẳng nhẽ anh ấy đã đồng ý hẹn hò với Jae Ha ? Vậy cũng tốt, quà sinh nhật của cậu đã được anh chấp nhận rồi nhỉ.

“Tớ không đi được, tớ có việc bận” cậu lại cười, dù biết nụ cười hiện tại của mình chẳng khác gì một cái nhếch môi vô hồn.


“Cậu đi vui vẻ nhé”


Thốt ra một câu gần như là miễn cưỡng, cậu lại bật máy nghe nhạc lên và lấp đầy tai mình bằng một bản nhạc rock ồn ào. Chẳng cần biết Jae Ha có còn điều gì để nói nữa không, cậu đứng lên và đi thẳng ra khỏi lớp.


.
.
.


Từ lúc nói chuyện với Jae Ha xong, cậu gần như không còn ý thức được gì nữa rồi. Các tiết học còn lại đối với cậu chẳng là cái gì cả, cậu chẳng nghe thấy gì và điều duy nhất cậu làm trong suốt khoảng thời gian đó là nghĩ về anh.



Cậu là người chủ động giới thiệu Jae Ha cho anh, để anh có một người thật lòng yêu mến anh và đối xử tốt với anh. Mọi chuyện đã thành công hoàn mĩ. Tại sao cậu lại không vui ?



Dạ dày cậu cồn cào và cậu không ngăn được những tiếng thở dài cứ thi nhau xuất hiện. Ngay cả khi nhìn lướt qua Jae Ha cậu cũng cảm thấy thật khó chịu, như thể mình đang cực kì cáu gắt. Cậu bây giờ, giống như là bị người khác tước đi thứ mà cậu yêu quí nhất, thứ thuộc về cậu.



Không, không đúng, anh không và sẽ chẳng bao giờ thuộc về cậu.



Cậu rủa thầm mình, cái cách suy nghĩ miên man ngớ ngẩn hiện tại chẳng giống như cậu bình thường. Chẳng có lí do gì để cậu ghét bỏ việc anh có bạn gái cả. Chẳng có lí do gì cả.




Lúc tan trường, cậu bị thầy giáo giữ lại về việc mất tập trung trong lớp học nên ra về trễ. Cứ tưởng mình là kẻ về trễ nhất trường, cậu không ngờ anh và Jae Ha vẫn chưa về. Có vẻ họ đang bàn bạc về kế hoạch cho chuyến đi chơi. Tiếng cười vui vẻ của Jae Ha vang lên và vẻ mặt dịu dàng của anh làm cho cậu khó chịu.




Cậu nghiến chặt răng, cố gắng ngăn không cho cảm giác đau nhói trong tim được dịp xuất hiện mạnh mẽ. Cậu bực tức vì hình ảnh trước mắt cậu mỗi lúc một nhòe đi và cái gì đó âm ấm đang lăn dài trên má cậu. Ghét, cậu ghét điều này. Tại sao cậu lại khóc chứ ? Tại sao cậu cảm thấy đau ?




Chân cậu run lên và gần như không thể chống đỡ nỗi trọng lượng cơ thể của cậu nữa. Anh nhìn thấy cậu. Trong một khoảnh khắc, những gì cậu có thể nghĩ đến là nhanh chóng rời khỏi chỗ này.



Cậu chạy, chạy thật nhanh … Cậu đau, đau rất nhiều …















Đóng sầm cửa lại, cậu bó gối ngồi dựa lưng vào cửa. Cậu không kiềm nén được nữa, cứ để mặc cho nước mắt thi nhau lăn dài.


Vì cái gì cậu lại như thế này ?


Thế giới hiện tại đối với cậu vừa sụp đổ. Cậu đã nhận ra một điều.



Cậu đã thích anh rồi. Thích rất rất rất nhiều …


.
.
.


Cậu tỉnh giấc, dụi dụi đôi mắt hoen đỏ của mình rồi đứng dậy. Cậu đã ngủ một mạch từ lúc đi học về đến giờ. Cái bụng cồn cào của cậu đang kêu gào rất thảm thiết. Nếu mà vác cái mặt kì cục với hai con mắt đỏ au như thế này xuống bếp thì thể nào mẹ cũng lôi cậu ra tra hỏi cho bằng được. Thế thì cực kì không ổn. Cậu lao vội vào nhà tắm, nhấn mình trong làn nước lạnh lẽo.



Bây giờ cậu đã biết sao mỗi khi buồn anh lại thích đắm mình dưới nước lạnh như thế này rồi. Cảm giác quả thật rất dễ chịu.


Anh …



Cắt ngang dòng suy nghĩ của chính mình, cậu thở dài …












“Con trai, sao mắt con đỏ như thể bị người ta đấm vào thế hả”


Mẹ cậu, bằng giọng điệu nửa đùa nửa nghiêm túc hỏi cậu, mặc dù mắt đang nhìn cậu nhưng tay bà ấy vẫn không ngừng nhiệm vụ bới cho cậu một bát cơm đầy ụ.


“Con bị xà phòng văng vào mắt” cậu đón lấy bát cơm, trợn tròn mắt nhìn bát cơm khổng lồ mà mẹ cậu đưa cho. “Mẹ, mẹ muốn con mẹ chết vì mắc nghẹn à ? Bao nhiêu đây ăn sao mà hết ạ.”


“Ăn từ từ thể nào chả hết chứ. Con với chả cái, tắm mà cũng bị xà phòng văng vào mắt sao”


Cậu cười trừ, một lòng một dạ cắm đầu ăn.


Thức ăn đầy ắp, màu sắc hấp dẫn nhưng cậu ăn vào chả cảm thấy được mùi vị gì.











Ôm cái bụng căng tròn vì bị mẹ bắt ép ăn để “bù cho những ngày mẹ đi du lịch không chăm sóc được con trai cưng”, cậu khó khăn lết lên phòng mình.



Không mở cửa ban công nên phòng cậu đặc biệt ngột ngạt, cảm giác như tất cả những kỉ niệm của anh với cậu trong căn phòng này trong một khoảnh khắc ùa về tấn công lấy con tim đang yếu ớt của cậu.



Anh giờ này chắc đang đi mua sắm với Jae Ha hoặc không thì cũng đang ở nhà cô ấy chuẩn bị cho chuyến đi. Sáng sớm mai đã khởi hành rồi còn gì.



Anh sẽ không có ở nhà đâu nhỉ, mở cửa một chút cũng được mà.



Cậu lấy chìa khóa, khẽ khàng mở cửa. Gió man mát lùa vào phòng, thổi tung mái tóc của cậu. Phòng anh hoàn toàn im lặng, những chiếc vali được sắp xếp cẩn thận. Cậu cứ như thế đứng lặng im nhìn về phía phòng anh.



Cậu không muốn anh đi với Jae Ha, hoàn toàn không muốn …



Có phải cậu đã làm điều gì đó sai rồi không ?

13[Short-fic] Quà tặng Empty Re: [Short-fic] Quà tặng Sat Feb 19, 2011 11:16 pm

Strawberry_97

Strawberry_97
Admin

Em lấy tem đã
Mai em sẽ edit ngay
-------------------------

https://jongkeyvn.forumvi.com

14[Short-fic] Quà tặng Empty Re: [Short-fic] Quà tặng Sun Feb 27, 2011 3:33 pm

nhoxbo95

nhoxbo95
Members

Chap 9




“Jong Hyun sunbae !”

“Jong Hyun sunbae !”


“Ugh … huh ?”


“Có việc gì à ? Sao anh thất thần thế ?”



Jae Ha lay lay bả vai anh, vẻ mặt thoáng chút hoảng hốt. JongHyun đứng đơ ra một chút rồi vội bừng tỉnh lại, mỉm cười nhè nhẹ.


“Không có gì đâu”


Từ lúc nhìn thấy cậu khóc hồi sáng đến giờ, anh hoàn toàn không nghĩ ngợi được gì khác ngoài cậu. Có chút vui vẻ, có chút lo lắng, có chút bâng khuâng. Anh không biết mình có thể làm được điều này không. Điều mà anh đã dự tính rất rất là lâu.


Xem như là một cuộc cá cược lớn đi, bất quá nếu không thành công thì anh mất đi thứ quý giá nhất mà mình có…












Ki Bum thoáng thấy bóng anh đi lẩn thẩn ở đầu phố là vội vã đóng cửa lại, cậu mơ hồ bắt gặp ánh mắt của anh. Chỉ là mơ hồ thôi mà tim cậu đập liên hồi không ngừng, cảm giác như mình vừa trộm cướp cái gì vậy.


Đứng dựa lưng vào cửa ban công vừa đóng, cậu thở dài một cái rồi nhìn quanh phòng một lượt. Cảm giác như mình vừa mất một thứ gì đó quan trọng. Nhưng mà thứ đó mãi mãi cậu không lấy lại được. Cậu đã tặng mất rồi, làm sao có thể đòi lại chứ.

Cười một mình. Cậu biết mình gần đây cư xử thật ngốc nghếch. Tại sao bản thân cậu lại sợ đối mặt với anh đến thế cơ chứ ? Dù gì anh cũng là bạn của cậu mười năm nay rồi, chẳng nhẽ chỉ vì việc cậu thích anh mà cậu lại trốn tránh anh ? Cho dù cậu có trốn tránh đi chăng nữa thì anh cũng phải làm gì chứ, sao anh lại im lặng như thế ?


Chả nhẽ… chả nhẽ anh biết cậu thích anh ? Chả nhẽ anh ghét điều đó ?


Ah, không, không thể nào …


Mọi thứ đối với cậu dường như vừa sụp đổ hết. Đầu gối cậu không còn chịu đựng được nữa, nó trở nên yếu ớt rồi chẳng mấy chốc cậu ngồi thụp xuống, lưng dựa vào cửa. Cứ thế cậu lại ngồi bó gối lại, mắt ráo hoảnh không một giọt lệ.


Khóc để làm gì chứ ? Thứ nước mặn đắng ấy thật quá ủy mị. Cậu là con trai, cho dù có đau khổ thế nào cũng phải nuốt ngược vào trong. Nhất là khi người cậu thích hoàn toàn không muốn cậu thích người ta. Đã yếu đuối quá nhiều rồi, không thể cứ để tiếp tục nữa.


Không gian tĩnh lặng khiến cho cậu nghe rõ được tiếng nhịp đập của tim mình, vội vã một cách kì lạ. Cảm giác cồn cào trong bụng lại xuất hiện và mọi thứ đột nhiên lại trở nên đáng chán. Cậu đứng lên vớ lấy cái máy nghe nhạc rồi lại nằm ụp xuống giường tra tấn màng nhĩ của bản thân.


Cảm xúc của tình yêu,
không thể tự mình nhận ra, kéo gần về phía anh.
Khát khao muốn có tình yêu này, tình yêu anh thậm chí không thể bắt đầu
chỉ lớn dần lên,
và trong một góc nơi trái tim buốt giá của anh,
chỉ còn lại hình bóng em.*








Không biết đã bao lâu kể từ khi cậu thiếp đi, gần đây cậu ngủ nhiều hơn lúc trước, thoáng chút thời gian rảnh rỗi là ngồi ụp mặt xuống giường mà ngủ. Cả người uể oải không tìm ra được chút sức lực. Với tay lấy điện thoại xem giờ, cậu nhanh chóng bừng tỉnh khi nhìn thấy tin nhắn từ anh gửi đến.


“Em còn thức không ?
From : JongHyun”



Uhm, bây giờ gần hai giờ sáng, anh làm gì mà vẫn chưa ngủ ?


Ah, nhầm, tin nhắn gửi từ hồi mười giờ cơ mà. Cậu cười nhạt, ý định trả lời thoáng qua trong cậu nhanh chóng biến mất. Bây giờ mà trả lời phải chăng đã quá muộn không ? Lăn tới lộn lui một chút cậu quyết định trả lời anh. Cậu có chút thông suốt rồi, dù gì tránh né được bây giờ không tránh mãi mãi được. Bất quá sau này bị hỏi cũng có thể trả lời là mình đã nhắn tin lại, không phải cố ý không nói chuyện với anh.


“Em vẫn còn thức. Có chuyện gì sao ?”


Nhắn thì nhắn như thế những cậu căn bản biết là bây giờ anh hoàn toàn không còn thức nữa. Ngày mai khởi hành sớm, chắc chắn bây giờ anh đã đi ngủ dưỡng sức mất rồi.


Ê a hát một bài hát vớ vẩn nào đó, cậu giật mình khi điện thoại rung lên bần bật.



“Hyung thấy em khóc lúc sáng. Vì sao thế ?
From : JongHyun”




Quả thật là đã bị anh nhìn thấy, bây giờ nói sao đây ?

Gõ gõ điện thoại lên nệm, cậu cắn môi suy nghĩ một chút rồi trả lời.


“Hyung có tin là bụi bay vô mắt không ?”





“Bụi này có to đến mức khiến cho con quái vật nhỏ như em phải khóc không ?
From : JongHyun”






“To như con khủng long lúc trước vắt vẻo trên cành cây trước cửa sổ nhà em. Tin không ?”




“Có một chút. Nếu con khủng long muốn biết nó đã làm gì khiến em khóc, em có trả lời không ?
From : JongHyun”





“Nó cướp mất trái tim của em”

Câu này, cậu nửa đùa nửa không, nhắn lại một cách vội vã không suy nghĩ.





“Nếu nó nói nó cũng bị em cướp mất trái tim. Em có tin lời nó không ?
From : JongHyun”





Tim cậu thoáng chút im bặt.

“Rõ ràng nói dối. Coi chừng bé khủng long cái nhai đầu nó bây giờ. Hyung ah~ Có nhận được quà sinh nhật của em cho hyung chưa ?”





“Bé khủng long đấy à ? Đã nhận. Năm nào em cũng quên sinh nhật anh và đột nhiên năm nay lại tặng món quà đặc biệt ư ?
From : JongHyun”






Nhận rồi sao ? Quái lạ, mắc cái gì ta khó thở thế này ?


“Ừ. Hyung vui không ?”





Một phút trôi qua rồi liên tiếp năm phút nữa. Đến khi cậu nghĩ là anh vô tình ngủ quên và cậu bắt đầu chuẩn bị đi ngủ thì điện thoại run lên.


Cậu xem xong tin nhắn, cảm thấy tim mình có tiếng kêu răng rắc hay đại khái là cậu nghĩ thế, kèm theo đó là cảm giác khó chịu đến tột cùng trong tâm.


“Hyung không cần. Hyung cần em.
From : JongHyun”



Nói dối, rõ ràng nói dối.


“Nói dối. Em không tin”


Cậu ngồi thu lại, dựa lưng vào đầu giường đợi anh trả lời tin nhắn. Rối bời, mẫu thuẫn, nghi ngờ, vui mừng, mọi thứ cứ đan xen vào nhau một cách hỗn tạp, làm cho cậu thở cũng trở nên khó khăn.


“Hyung thích em, KiBum.
From : JongHyun”



Cậu bất động nhìn màn hình trước mặt. Rõ ràng là nói dối, rõ ràng là vì cảm thấy áy náy việc một đứa con trai như cậu thích mình nên anh mới trả lời như thế. Thích của anh là như thế nào ? Như một người anh trai thích đứa em trai của mình sao ? Hay như hai thằng bạn thân lâu năm thích chơi đùa với nhau ?


Rõ ràng là nói dối.


Cậu biết cái gì đang lăn dài trên mặt mình, nó ấm và mặn đắng. Cậu mặc nó tuôn trào, bây giờ cậu hoàn toàn trống rỗng. Nhìn mình vào tấm gương gần đó, cậu tự cười mình. Một chút nam tính cũng không có, con trai mà khóc nhè như thế này.


Khóc được cũng là một điều tốt, khóc rồi sẽ không yếu đuối nữa, không nén cảm xúc nữa. Khóc khi đau lòng cũng là rất mạnh mẽ mà.


Tự an ủi mình một chút, cậu cứ thế cuối mặt xuống khóc. Từng kí ức cứ hiện về, tan theo những giọt nước mắt, từng giọt từng giọt nóng ấm rơi xuống tay cậu. Những cử chỉ yêu thương, những cái ôm và những chiếc hôn,… Qua hôm nay, tất cả sẽ không còn. Cậu sẽ cố gắng để tất cả chúng rời xa mình, cố gắng quên đi hết. Nhưng mà hiện tại, cứ để chúng vuốt ve tâm hồn cậu một chút vậy.


Kim Jong Hyun đáng chết, khiếu hài hước của anh thật tệ hại …








Ki Bum, cậu có biết chăng ? Có người không nhận được tin nhắn của cậu, cả đêm gần như không ngủ.


Người ta thu hết can đam bày tỏ với cậu, đến cuối cậu lại không tin người ta. Cậu có biết chút hi vọng của người ta bây giờ đã không còn tí nào nữa không ?








Cậu uể oải mở mắt, trời càng lúc càng nóng làm cậu khó chịu. Dù đã thức dậy từ lúc sáu giờ sáng, nhưng mà cậu biết tám giờ anh lên máy bay nên đã cố chấp ngủ nướng. Mẹ cậu không còn giải pháp nào ngoại trừ để mặc cậu ngủ, bà khẽ lắc đầu, thằng con nhỏ này của bà càng lớn càng khó hiểu, bạn thân nó đi chơi thế mà ra tiễn một chút cũng nhất quyết không đi.


Hai giờ chiều, cách lúc đó đã mười hai tiếng, bất quá còn hơi buồn buồn một chút nhưng hoàn toàn không cảm thấy muốn khóc nữa. Bây giờ chắc anh đã đến nơi rồi nhỉ. Như vậy là ổn, cậu nghĩ thế rồi tốc chăn sang bên đi vệ sinh cá nhân.


“Sao con không đưa Hyunie ra sân bay hử ?” vừa bước xuống cầu thang, con dao gọt vỏ cắm phập vào trái táo và giọng điệu tức giận của mẹ xíu chút nữa làm cậu đứng tim chết tại chỗ.


“Con buồn ngủ” cậu nói run run, khẽ tránh tia liếc của mẹ rồi chuồn vội vào nhà bếp tìm thức ăn.

“Con sao lại thế hả ? Hyunie là bạn thân của con mà, như là anh lớn của con vậy, sao con có thể vì buồn ngủ mà làm Hyunie buồn hả ?” mẹ cậu vào bếp, lấy thức ăn vừa hâm lên vừa mắng cậu.

“Hyung ấy buồn sao ?” cậu thoáng ngạc nhiên, nhìn chằm chằm vào mẹ.

“Uhm, một chút cũng không hề cười. Đến khi đi mới miễn cưỡng cười chào mẹ với ba con. Nhìn Hyunie buồn mẹ bực con quá đi.” bưng ra một tô cơm to dã man rợ, mẹ cậu liếc liếc cậu vài cái rồi ngồi xuống.


Áy náy vì việc của mình sao, hẳn là anh ấy vui khi mình không ra.


“Uhm” cậu cắm cúi ăn, cố gắng lảng tránh ánh nhìn của mẹ.


“Hai đứa giận nhau cái gì ? Con đừng có ỷ Hyunie lúc nào cũng cưng chiều con mà được nước làm tới nhá”


Mẹ, cuối cùng con là con mẹ hay Jong Hyun là con mẹ ?


“Mẹ yêu, có phải bây giờ đã tới giờ chiếu phim rồi không ?” cười cười một chút nịnh nọt mẹ, cậu nhẹ nhàng hỏi một câu khiến mẹ cậu tất tả chạy vội ra phòng khách.


Phù, lần đầu tiên biết mấy cái loại phim tình cảm sướt mướt này có thể cứu người.







Cậu lăn qua lộn lại trên giường, cảm thấy mọi thứ thật đáng chán, trong phòng lại ngột ngạt quá mức. Trốn trong phòng từ chiều đến tối quả thật quá bức bối. Nhưng mà bây giờ xuống nhà ngồi xem tivi không chừng mẹ sẽ túm cổ áo hỏi chuyện. Thế thì không được. Len lén đi dạo chút vậy.


Nghĩ là làm, cậu rón rén đi xuống cầu thang rồi nhắm thẳng hướng cửa sau lẻn đi. Như là ăn trộm, cậu nghĩ, hồi trước cũng nhiều lần trốn đi chơi như thế này với anh, riết rồi đâm quen thuộc…


Công viên cách nhà cậu chẳng bao xa, đi một chút là tới. Tối nay trời man mát thật dễ chịu, nhưng mà ngồi trên băng ghế một chút cảm thấy trời mỗi lúc một lạnh. Lạnh đến tê tái, khó thở.


Ngồi nghĩ lại một chút, quả thật cậu có tí xíu không cam tâm anh đi chơi với Jae Ha hôm nay. Năm nào anh cũng cùng cậu ăn chơi thác loạn mừng sinh nhật, năm nay lại cùng bạn gái mới đi chơi, lại còn đùa giỡn với cậu. Tệ thật.


Giá như cậu không giới thiệu Jae Ha, biết đâu hiện tại người ở bên cạnh anh là cậu chứ không phải cô ấy ?


Cậu giật mình, cái suy nghĩ chiếm hữu với ích kỉ đó từ đâu trong đầu cậu xuất hiện ra thế này ???


Bất quá cũng chỉ là ý nghĩ, từ từ sẽ không còn như thế nữa. Không ngờ bấy lâu nay tình cảm cậu dành cho anh lại như thế, vậy mà cậu chưa từng mảy may nghĩ đến.


Dù sao thì … ước gì anh ở bên cạnh mình bây giờ nhỉ ? …






Gió lành lạnh …

“A!”

Cậu giật mình la lên. Có cái gì đó lạnh ngắt đột nhiên chạm vào cổ cậu. Nhanh chóng xoay người ra sau để trừng phạt cái kẻ nào vừa đan tâm dọa cậu. Chưa kịp nói gì …


Một cánh tay vươn về phía cậu, bàn tay cầm một lon soda còn ướt lạnh …


“Jj. … Jjong ? Jong Hyun hyung ???” cậu lắp bắp vài từ, toàn thân tê cứng nhìn cái người miệng cười cười đứng trước mặt.


“Làm gì gặp hyung như gặp quỉ thế hả ?” anh dúi vào tay cậu lon soda lạnh cóng.


“Sao… sao hyung ở đây” vẫn chưa định thần được, cậu cứ thế phun ra mấy chữ.


“Mua được thứ cần mua thì về chứ sao” anh thản nhiên dựa lưng vào cột đèn gần đó bật nắp soda uống.


“Em cứ nghĩ hyung đi chơi với gia đình Jae Ha chứ…” càng nói về sau, âm lượng cậu càng nhỏ đi, mặt cúi gầm xuống.


“Từ đầu hyung đã không định đi chơi, nhưng mà cô ấy đã lỡ mua vé rồi nên đành đi thôi. Ở đó dù gì cũng có thứ hyung muốn mua, bất quá đi rồi về trong ngày cũng có chút nực cười”


“Sao hyung không ở lại mừng sinh nhật với Jae Ha ?”


“Tại sao chứ ?”



“Cô ấy .. chẳng phải là bạn gái hyung sao ?”


“Cô ấy đá hyung ngay khi hyung bước vào sân bay về nhà”



“HẢ ?”



“Hyung bảo hyung muốn ở cạnh em, hyung thích em, hyung ngoại trừ em ra cảm thấy không yêu thích ai được nữa. Thế là cô ấy cho hyung một cái tát rồi bỏ đi.”


“Sao hyung lại làm thế hả ?” giọng cậu khẩn trương, tai ù đi không nghe rõ được gì nữa, cảm giác mọi thứ đột nhiên vừa đảo lộn.


“Có gì chứ. Cô ấy không buồn lắm đâu, trước giờ có tên ngốc cứ vì cô ấy mà gây sự với hyung đấy chứ. Kì này cho tên đó một cơ hội bày tỏ với cô ấy chẳng phải sẽ tốt hơn sao ?” anh cười cười.


“…….” Cậu nhìn anh một chút rồi hỏi. “cô ấy tát hyung bên nào ?”


“Trái”


Cậu đặt lon soda lên ghế rồi thẳng tay tặng anh một cái tát bên phải.


“Hyung thật là quá sức tưởng tượng, dám bỏ món quà sinh nhật em tặng hyung sao ?”


Tát không đau lắm, nhưng mà có cảm giác như cậu vừa tát bằng tất cả những gì cậu kìm nén lâu nay. Đứng bất động một chút trước sự ngỡ ngàng của anh, cậu vươn tay nhanh chóng ôm lấy anh, nức nở khóc.


“Kim Jong Hyun chết tiệt, nói với em hyung không phải là đang đùa với em chứ ? Hyung không phải vì áy náy việc em thích hyung mà nói dối chứ ?”



Anh ôm lấy cậu, nhẹ nhàng siết lấy.


“Lúc trước không nói dối em, bây giờ không nói dối em, tương lai và mãi mãi không nói dối em. Ki Bum, hyung thích em.”


Cậu buông anh ra, nhìn anh với đôi mắt đẫm nước rồi lại cúi xuống nói lí nhí.


“Jong Hyun, em cũng rất thích hyung. Hyung thật sự thích em phải không ? Thích như kia chứ không như thích em trai hyung hay bạn thân hyung phải không ?”


“Kia là gì ? Hyung không biết” anh trêu cậu, hôn nhẹ lên má cậu. “Hyung thích như kia lâu lắm rồi, tích lũy trong mười năm bất quá cũng có thể gọi là yêu”


Nói hết câu, không đợi cậu mở miệng nói thêm điều gì liền nhấn cậu vào một nụ hôn ngọt ngào… Hiện tại mười năm đã có thể mở lòng, nếu cứ chậm trễ, chỉ sợ lại lãng phí thời gian …








_________________________

Chưa End đâu T^T Mình muốn viết thêm cái extra, các bạn có muốn extra không T^T

15[Short-fic] Quà tặng Empty Re: [Short-fic] Quà tặng Sun Feb 27, 2011 4:31 pm

Gau_peo_23

Gau_peo_23
Members

Temmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmm. Cuộc đời tươi đẹp.

Tình hình là em đang cười như một con điên và đang đá chân điên loạn đây.

Huhu cái chap nó quá kute. Biết là sẽ phải tỏ tình mà. Tin nhắn lúc 10h mà 2h mới nhắn lại sao. Umma thật là vô đối. Một hạt bụi to bằng con khủng long ngồi vắt vẻo trên cành cây. Em thật sự là thích chap này lắm lắm.

Cô bạn Jae Ha đó may mà không làm gì quá đáng, chỉ tát appa một cái vào má thôi. Khóc rồi, bày tỏ rồi, ôm rồi, hôn luôn rồi. Thật là hạnh phúc mà. Đoạn nhắn tin thật là đáng yêu lắm. Không cần quá mà chỉ cần umma thôi, appa phải thế chứ nhờ.

Bắt đầu lảm nhảm. Xin chấm dứt cái com điên loạn tại đây. Và ss này, em muốn có extraaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa! Tung hàng sớm nhá!^^

16[Short-fic] Quà tặng Empty Re: [Short-fic] Quà tặng Mon Feb 28, 2011 10:22 am

L_SHINee

L_SHINee
Moderators

omg........fic super pink super kute.
jong nhà ta ruốt cuộc đã mua gì thế nhở,đọc mà ứ tưởng mua quà tặng key thế mà chả thấy nhắc tới quà cáp gì cả(hahaha,sr au nhá,mắc bệnh nói nhảm)
đúng là appa và mama của chúng ta luôn thuộc về nhau nhở!!!!!
mình chà biết com gì nữa.hzzzzzzz
bay nhá au

Sponsored content



Về Đầu Trang  Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết

 
  •  

Free forum | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất